Chương 22: Dày Vò - Một Hòn Đá Ném Hai Con Nhạn

Phật Sinh cụp mắt, nghe Hoắc Đình Vân nói: "Hai ngày này vết thương của nàng cũng đã tốt hơn nhiều, đợi qua hai ngày nữa, nàng có thể đi lại thuận tiện hơn thì chúng ta ra ngoài dạo chơi có được không?"

Phật Sinh không yên lòng gật gật đầu, Hoắc Đình Vân lại nói: "Vậy cứ quyết định như vậy đi."

"Ừm." Qua hồi lâu, Phật Sinh mới giật mình tỉnh lại.

Hoắc Đình Vân vừa mới nói cái gì thế? Ra ngoài dạo chơi?

Cũng không biết còn có cơ hội này hay không… Có lẽ qua ngày mai, Ngụy Khởi đã dẫn người tới bắt nàng rồi.

Dưới tình huống như vậy, ngày mai, đã trở thành một từ ngữ khiến con người ta sợ hãi.

Trái tim của Phật Sinh cứ treo lở lửng ở trên không, làm cái gì cũng nôn nóng bất an, ngay cả khi ăn cơm cũng chẳng được yên lòng.

Mai Hương nhìn chén cơm chỉ mới vơi được bảy phần của nàng, có hơi kinh ngạc hổ: "Khẩu vị của vương phi hôm nay không tốt sao? Hay vết thương lại đau rồi?"

Phật Sinh lấy lại tinh thần, lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Ta không sao."

Mai Hương nhìn Hoắc Đình Vân.

Hoắc Đình Vân vẫy lui các nàng, còn bảo các nàng bưng đồ ăn xuống.

Đợi tới khi mọi người đều rời đi, Hoắc Đình Vân mới buông tiếng thở dài, hắn nắm chặt tay của Phật Sinh, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Phật Sinh lắc đầu, cậy mạnh cười nói: "Không sao." Nàng không biết nên nói sao với Hoắc Đình Vân, chí ít là ngay tại lúc này, nàng không có cách nào mở miệng.

Hoắc Đình Vân rất dịu dàng, đối xử với nàng rất tốt.

Nàng không đành lòng nói với hắn rằng thật ra thê tử của hắn đã sớm chết, nàng chẳng qua chỉ là một nữ sát thủ vì sợ chết mà thế thân.

Phật Sinh sợ Hoắc Đình Vân không thể tiếp nhận việc này, càng sợ hắn có thể tiếp nhận.

Hắn tốt bụng như vậy, lỡ đâu muốn giúp nàng… tới lúc đó hắn chắc chắn sẽ bị nàng liên lụy.

Mà Ngụy Khởi là ai? Cho dù nàng là người của giang hồ, nhưng cũng đã từng nghe nói tới tên của ông ta.

Nàng không thể liên lụy Hoắc Đình Vân được.

Phật Sinh xốc lại tinh thần, cười lắc đầu: "Không có việc gì thật, chỉ là vết thương đau mà thôi."

Hoắc Đình Vân cũng thuận theo ý của nàng: "Vậy chúng ta làm gì đó để phân tán lực chú ý nhé?"

Phật Sinh gật đầu: "Được."

Hoắc Đình Vân đứng dậy, hỏi: "Đọc sách thế nào?"

Phật Sinh: …

Nàng lắc đầu, đọc sách thì thôi đi, nó còn hơn sống không bằng chết.

Hoắc Đình Vân bật cười, rút một quyển sách khỏi giá: "Vậy để ta kể chuyện xưa cho nương tử nghe."

Hắn ngồi trở về mép giường, lật sách ra, giọng đọc dễ nghe cũng chầm chậm vang lên.

Phật Sinh ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn đắp qua ngực.

Hoắc Đình Vân dừng đọc, nhìn về phía Phật Sinh đang buồn ngủ, ánh mắt có hơi trầm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!