Trong nhất thời, Phật Sinh bỗng có một cảm giác vô cùng thỏa mãn, giống như là… Nàng đã trở thành một người thân cận với hắn.
Phật Sinh nghiêm túc phân tích một phen, có lẽ là vì nàng đã xem Hoắc Đình Vân là bằng hữu của mình.
Cho nên khi cảm nhận được sự tín nhiệm của Hoắc Đình Vân thì nàng mới xuất hiện cảm giác thỏa mãn.
Đem bí mật của Hoắc Đình Vân giấu vào lòng, Phật Sinh có chút kích động, vội vàng đưa tay lên trời làm động tác thề: "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Có câu gì ấy nhỉ, gì mà dù có bị đánh rụng răng thì cũng nuốt ngược nó vào trong bụng.
Nếu như ta nói chuyện này với người bên ngoài, cứ để thiên lôi đánh…"
Hoắc Đình Vân nắm chặt tay nàng, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta hiểu mà.
Phật Sinh, nàng không cần như thế."
Ngày trước, khi hai người tiếp xúc với nhau, cơ thể của hắn đa phần đều rất lạnh lẽo.
Nhưng hiện tại, Phật Sinh lại có cảm giác rất ấm áp.
Phật Sinh nhìn hắn nói: "Tinh thần của vương gia hôm nay hình như đã tốt hơn rất nhiều."
Hoắc Đình Vân đáp: "Chu tiên sinh cũng nói thế."
Vừa nhắc tới Chu tiên sinh, bọn họ đã nghe người ở bên ngoài truyền rằng có Chu đại phu tới.
Sau khi Chu đại phu nghe người đã tỉnh thì đã ngựa không dừng vó chạy tới bên này, mấy ngày nay ông ta đều không dám rời khỏi vương phủ một bước.
Chu đại phu vào cửa, rồi bước nhanh tới gần: "Nha đầu, cuối cùng thì ngươi cũng chịu tỉnh rồi.
Mấy ngày nay Đình Vân lo lắng cho ngươi đến mức chẳng màng ăn uống."
Phật Sinh nghe vậy thì nhìn sang Hoắc Đình Vân, Hoắc Đình Vân nói: "Nàng đừng nghe ông ấy nói bậy bạ, ta đương nhiên là có chăm sóc tốt cho mình.
Thân thể của ta không bằng nàng, cũng đâu thể đợi nàng khỏi rồi thì ta lại ngã xuống được."
Chu đại phu cười ha hả, Mai Hương chuyển ghế sang mời ông ta ngồi.
Chu đại phu giúp Phật Sinh bắt mạch, nói: "Tốt lắm, lúc này mới thật sự tốt này."
Phật Sinh nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhịn không được câu môi cười.
Hoắc Đình Vân cũng cười theo.
Thời gian cũng không còn sớm, mấy hôm nay Chu đại phu luôn nơm nớp lo sợ, tuy nói y thuật của ông ta cao siêu, nói trị tốt thì có trị tốt, nhưng nếu người cứ hôn mê bất tỉnh thì trái tim của ông ta cũng không thể rơi về chỗ cũ được.
Nhưng lần này thì tốt rồi, Chu đại phu cười ha hả duỗi lưng một cái: "Vậy lão hủ đi ngủ trước đây."
Sau khi Chu đại phu rời đi, Phật Sinh cũng bắt đầu khuyên Hoắc Đình Vân đi ngủ: "Ta ở một mình cũng được, huống chi ở đây còn có Mai Hương và Hạ Hà mà."
Nhưng Hoắc Đình Vân lại không nhúc nhích, hắn mím môi nói: "Nhưng ta không yên tâm."
Hắn dịu dàng nhìn nàng: "Nàng không biết khi ấy ta đã lo lắng như thế nào đâu."
Phật Sinh nhớ lại ánh mắt ngày ấy của hắn, nhất thời có hơi mềm lòng: "Nhưng mà ngươi… Cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
Hoắc Đình Vân chỉ chỉ cái giường quý phi ở bên cạnh: "Nếu ta buồn ngủ thì sẽ qua đó ngủ, được không?"
Thấy không thể lay chuyển được hắn, Phật Sinh chỉ đành gật đầu lung tung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!