Mai Hương tỉnh hồn, nhanh chân chạy ra ngoài báo tin cho Hoắc Đình Vân.
Mà người bên cạnh Mai phu nhân cũng phản ứng lại, vội vàng đi tới đỡ phu nhân nhà mình dậy, đồng thời khó chịu nói: "Vương phi, đây là có ý gì?"
Sao lại không biết phép tắc lễ nghĩa như thế? Mai phu nhân căm ghét nhìn nữ tử đang cảnh giác trên giường: "Ta chỉ muốn giúp ngươi chỉnh lại chăn mà thôi.
Sao phản ứng của ngươi giống như là ta đang muốn hại ngươi vậy?"
Hạ Hà đứng một bên hòa giải: "Mai phu nhân đừng giận.
Vương phi ngày hôm qua đã phải chịu một sự kinh hãi lớn, còn bị thương nặng như vậy, cho nên cảnh giác cũng là chuyện dễ hiểu.
Chờ lát nữa vương gia sẽ tới, hay là ngài đi về trước đi?"
Mai phu nhân vốn là tới muốn xem náo nhiệt, nhưng ai ngờ náo nhiệt chưa có, bản thân lại tự mất mặt trước.
Nàng ta cũng lười ở lại chỗ này thêm nữa, nên nói hôm nay sẽ về trước, còn giả nhân giả nghĩa căn dặn các nàng chăm sóc vương phi cho thật tốt.
"Vương phi là người quý giá, các ngươi đều phải cẩn thận một chút, chớ phạm phải điều gì sai lầm." Mai phu nhân hung tợn để lại một câu rồi để cho tỳ nữ nâng mình ra cửa.
Nhưng vừa mới quẹo sang một góc thì đã đối mặt với Hoắc Đình Vân đang vội vã chạy tới.
"Đình Vân, ngươi xem như là khổ tận cam lai." Vị vương phi thứ tư này cuối cùng cũng sống được.
Hoắc Đình Vân đáp: "Đa tạ nhị nương quan tâm.
Nhị nương đi thong thả."
Hắn khẽ gật đầu một cái rồi lướt qua Mai phu nhân đi tới phòng của vương phi.
Mỗi lần Mai phu nhân nhìn thấy cái dáng vẻ mềm oặt yếu đuối này của hắn thì đều tức giận.
Đưa vị trí vương gia cho một kẻ ốm đau bệnh tật lại chẳng có cốt khí như thế, còn không bằng đưa nó cho nhị phòng của nàng ta.
Nàng ta nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại tự an ủi mình.
Thôi, dù sao thì hắn cũng đã bước nửa bước vào Quỷ môn quan rồi, cũng làm U Vương không được mấy năm nữa.
Đợi tới khi hắn chết, vị trí vương gia vẫn sẽ rơi vào trong túi của bọn họ mà thôi.
…
Khi Hoắc Đình Vân vào cửa thì Phật Sinh đang được Hạ Hà đỡ nằm xuống.
Hắn đi tới bên giường ngồi xuống, thần sắc lo lắng, một đôi mắt phượng tràn ngập thâm tình.
Hắn gọi nàng: "Nương tử, nàng tỉnh rồi."
Phật Sinh không thể không thừa nhận, người đàn ông này là người đẹp trai nhất trong tất cả các nam nhân mà nàng từng gặp.
Chỉ tiếc là sắc mặt người này tái nhợt, là vẻ mặt của người bệnh lâu năm, chỉ sợ rằng chẳng còn sống được bao lâu.
Trong lúc nàng đang đánh giá hắn thì chợt nghe thấy một tiếng "nương tử".
Tất cả suy nghĩ trong đầu ngay lập tức bay mất dạng.
Nương tử?!
Đúng rồi, những người lúc nãy gọi hắn là vương gia, lại gọi nàng là vương phi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!