Chương 19: Bí Mật - Hoắc Đình Vân Đang Tín Nhiệm Nàng

Mạch suy nghĩ của Phật Sinh dừng lại, Hoắc Đình Vân? Sao hắn lại ở đây? Hắn cũng chết rồi sao? Chẳng lẽ sau khi nàng chết, hắn vì ưu sầu quá mức cho nên cũng đi theo nàng rồi?

Nếu vậy thì nàng thật sự mắc phải một sai lầm lớn rồi.

Phật Sinh cố gắng mở mắt ra, lúc này tầm mắt của nàng cũng trở nên rõ ràng hơn, trước mắt vẫn là gian phòng nàng đã ở hơn một tháng, cách trang trí vẫn như thế, vừa đơn giản vừa hào phóng.

Còn Hoắc Đình Vân thì đang ngồi bên giường, hình như là vì thấy nàng tỉnh cho nên đã thở phào một hơi.

Hoắc Đình Vân nắm chặt tay nàng, trên gương mặt tái nhợt rốt cuộc cũng hiện lên một nụ cười: "Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi."

Phật Sinh vẫn còn hơi choáng, nàng cứ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Hoắc Đình Vân.

Hoắc Đình Vân dùng cái tay còn lại sờ lên trán nàng để dò nhiệt độ.

Hôm qua nàng đột nhiên sốt cao, miệng còn nói mê sảng, tình trạng vết thương trở nên vô cùng nguy hiểm.

Nhiệt độ của bàn tay người nọ vô cùng chân thật, cảnh tượng trước mặt cũng rất thật.

Lúc này Phật Sinh mới dám nghĩ, chẳng lẽ… Nàng còn sống?

Thật sự tốt quá!

Hu hu hu cuộc đời của nàng vẫn còn rất nhiều chuyện còn chưa có làm.

Nàng chưa kịp tích tiền để sửa cho mẫu thân một cái mộ tốt, chưa kịp ăn nhiều món ngon trong thiên hạ, hơn nữa suýt chút nữa là không thể… Tống chung cho Hoắc Đình Vân.

Nếu như nàng thật sự chết mất, thì chẳng phải Hoắc Đình Vân sẽ càng đáng thương hơn?

Trong nhất thời, Phật Sinh đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân, nàng kêu một tiếng: "Hoắc Đình Vân…"

Nàng không gọi hắn là vương gia, mà là gọi thẳng tên của hắn.

Hoắc Đình Vân mỉm cười đáp lại: "Ta đây."

Giờ phút này, khóe mắt của Phật Sinh có hơi phiếm hồng, dáng vẻ tủi thân giống hệt như một chú thỏ con.

Sự ỷ lại này của nàng vốn hợp với ý nguyện của hắn, nhưng không hiểu sao… Dưới đáy lòng lại xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ.

Là cái gì? Hoắc Đình Vân không muốn nghĩ, cho nên đành nói sang chuyện khác.

Hắn hỏi nàng có khát không, có đói bụng không.

Phật Sinh vốn định lắc đầu, nhưng nàng còn chưa kịp làm thì cái bụng đã tự kêu lên hai tiếng.

Sao nàng có thể không đói được chứ… Trong giấc mơ đều là giò heo kho tàu đó hu hu.

Nhưng Phật Sinh cũng biết, bây giờ nàng không thể ăn được mấy thứ đó, thứ nàng có thể ăn chỉ là cháo loãng mà thôi.

Nếu ăn như thế thì còn có ý nghĩa gì chưa? Chẳng thà nhịn luôn cho rồi.

Hoắc Đình Vân cười khẽ một tiếng rồi bảo Hạ Hà và Mai Hương bưng đồ ăn vào.

Đồ ăn đã được phòng bếp chuẩn bị sẵn từ sớm, vì sợ lỡ đâu khi nàng tỉnh dậy thì sẽ đói bụng.

Mắt của Hạ Hà và Mai Hương có hơi đỏ, hình như là vừa mới khóc.

Phật Sinh thấy cảnh này thì có hơi kinh ngạc, còn có chút thụ sủng nhược kinh.

Bọn họ đang lo lắng cho nàng… Dù có lẽ chỉ vì nể mặt của Hoắc Đình Vân, nhưng cũng khiến cho lòng của Phật Sinh dâng lên một luồng hơi ấm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!