Chương 18: Quỷ Chết Đói - Rõ Ràng Là Không Có Gió Vì Sao Bóng Lại Động

Hướng Cổ nhanh chóng dẫn người phá cửa vào, nhưng đám người kia lại nhanh chân hơn một bước, trước khi người của Hướng Cổ đi vào thì bọn chúng đã rút sạch không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mặt của Hướng Cổ xanh mét, hắn ta lạnh lùng chia đám thuộc hạ ra thành hai đội, một đội đi đuổi theo thích khách, đội còn lại thì ra ngoài canh gác, bảo vệ sự an toàn cho nơi này.

Dù sao thì đây cũng là nơi dưới chân thiên tử, U Vương lại rất được hoàng đế coi trọng, cho nên sự canh phòng của U Vương Phủ từ trước tới nay đều được xưng là rất nghiêm ngặt.

Hơn nữa, sau khi U Vương gặp chuyện ở lần trước thì hoàng đế đã đích thân hạ chỉ tăng thêm nhân thủ cho U Vương Phủ.

Hướng Cổ ôm quyền thỉnh tội: "Vương gia, thuộc hạ tới chậm."

Sắc mặt của Hoắc Đình Vân nhìn không được tốt cho lắm, hắn lạnh lùng nói: "Còn không đi mời đại phu?"

Đầu của Hướng Cổ càng cúi xuống thấp hơn: "Vâng.

Người đâu, mau đi mời Chu đại phu tới."

Hoắc Đình Vân giúp Phật Sinh xử lý đơn giản vết thương, sau đó hắn ôm nàng lên giường rồi ngồi ở bên cạnh đợi Chu đại phu tới.

Hướng Cổ đứng bên cạnh, từ đầu tới cuối hắn ta vẫn cứ cúi đầu, giống như là đang làm sai chuyện.

Từ trước tới nay quan hệ của vương gia và Hướng tổng quản đều rất tốt, hôm nay hắn ta chỉ là tới chậm một bước, cũng đâu tới mức thành ra thế này… Nhưng dù sao bọn họ cũng là thuộc hạ, không thể nhìn thấu suy nghĩ của vương gia, cho nên dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, chỉ cần làm tốt chức trách của mình là được.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt không còn chút máu của nữ tử, càng khiến cho gương mặt trắng bệch của nàng thêm nổi bật.

Mày của Phật Sinh nhíu lại, bờ môi cũng không có huyết sắc.

Dáng vẻ hiện tại của Phật Sinh khác xa bộ dáng vừa hoạt bát lại vừa tràn đầy sức sống của ngày thường, nó khiến cho Hoắc Đình Vân nhìn tới xuất thần.

Chu đại phu tới rất nhanh, vốn dĩ ông ta định đi xe ngựa tới, nhưng người đi mời sợ chậm, cho nên dứt khoát cõng người tới luôn.

Ông ta leo từ lưng của người cõng xuống, hít hà một tiếng rồi nói lầm bầm: "Sao mấy ngày nay đều có chuyện xảy ra thế này? Chẳng lẽ hạn tới rồi?"

Chu đại phu hành lễ với Hoắc Đình Vân xong thì đi tới giường.

Hoắc Đình Vân tự giác nhường đường cho ông ta, lúc này hắn cũng đã khôi phục dáng vẻ ốm yếu ngày thường.

Hắn nhìn Chu đại phu rồi dặn đi dặn lại: "Chu tiên sinh, ngài nhất định phải cố gắng hết sức.

"

Chu đại phu vuốt râu, ông ta tất nhiên là hiểu rõ điều này.

Khi ba người vợ trước kia của Hoắc Đình Vân chết thì hắn thường hay bị mọi người trêu chọc, mỗi lần Chu đại phu nghe thế thì cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cho nên ông ta tất nhiên là không thể để cho vị vương phi thứ tư xảy ra chuyện.

Chu đại phu đưa tay ra giúp Phật Sinh chẩn trị.

Một kiếm kia đâm thẳng vào tâm mạch, còn nặng hơn mấy vết thương đợt trước.

Vẻ mặt của Chu đại phu trở nên nghiêm túc, không còn dám phân tâm.

Hoắc Đình Vân lặng lẽ đi ra cửa, sau đó bảo đám hầu nhẹ tay nhẹ chân một chút, không cho phép quấy rầy Chu đại phu.

Chu đại phu bận rộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được một hơi: "May mà thể chất của vương phi tốt, phúc lớn mạng lớn, không thì thiếu chút nữa là xong đời rồi."

Chu đại phu đổ mồ hôi đầy đầu, Hoắc Đình Vân vội vàng bảo người tới lau giúp ông.

"Chu tiên sinh, Phật Sinh nàng ấy có sao không?"

Chu đại phu gật đầu: "Không sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!