Hơi thở ấm áp của Hoắc Đình Vân phả vào tai nàng, làm cho Phật Sinh có cảm giác như đang có một chiếc lông chim phất nhẹ qua tai.
Trong lúc đầu óc của Phật Sinh còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã cho Hoắc Đình Vân một cùi chỏ.
Hình như đã bị nàng chạm vào vết thương, Hoắc Đình Vân kêu lên một tiếng đau đớn.
Và tiếng kêu này cũng gọi về lý trí của Phật Sinh: "xin lỗi…"
Hoắc Đình Vân từ từ nhắm mắt lại, hắn đưa tay ôm nàng vào lòng rồi mới giải thích: "Đừng nhúc nhích, có thám tử."
Phật Sinh ngơ ngác, thì ra hoàng đế còn có sở thích này…
Dường như Hoắc Đình Vân đang biết nàng đang nghĩ gì, hắn cười nhẹ giải thích: "Thật ra hoàng thượng cũng không có sở thích này, chỉ do lúc ấy người của nhà họ Đỗ rất không tình nguyện… Hoàng thượng chỉ là hy vọng dù cuộc hôn nhân này là được ban, nhưng nàng và ta vẫn có thể chung sống tốt với nhau."
Phật Sinh à một tiếng, nàng đã hiểu được sơ sơ ý của hắn.
Chỉ là khi bị hắn ôm, Phật Sinh cảm thấy mình giống hệt như đang chịu cực hình.
Thế là Phật Sinh chỉ đành tìm việc để phân tán lực chú ý của mình: "Ngươi chưa ngủ sao?"
Hoắc Đình Vân lắc đầu nói: "Ngủ rồi, nhưng bị vết thương làm đau tỉnh." Lúc này giọng nói của hắn còn yếu hơn ban ngày mấy phần, cộng thêm gương mặt trắng bệch như tờ giấy, quả thật là rất có sức thuyết phục.
Điều này cũng làm cho Phật Sinh áy náy không thôi: "Xin lỗi… Lúc nãy ta không nên đánh ngươi."
Hoắc Đình Vân lắc đầu, mở mắt ra nhìn thẳng vào nàng.
Quá gần… Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở và lời nói của cả hai như đang quấn quít vào nhau, khó thể phân biệt đâu là của ai.
Hắn đáp, từng câu từng chữ đều được nhấn nhá rõ ràng: "Không sao, ta biết đây là bản năng của người tập võ.
Hướng Cổ cũng có."
Nhưng không ngờ Phật Sinh lại hiểu sai ý của hắn, ánh mắt của nàng thay đổi: "Vương gia và Hướng tổng quản cũng từng ngủ chung một giường?"
Giọng điệu kinh ngạc của nàng khiến cho ý cười trong đáy mắt của Hoắc Đình Vân càng sâu.
Trong lúc nó đang muốn trào ra thì hắn đã cụp mi xuống che đi đôi mắt đẹp, thời nghiêng đầu sang một bên rồi ho khan một tiếng nhằm che giấu.
"Không phải.
Là do hắn… nói với ta.
Từ trước tới nay ta quen ngủ một mình, cũng không cho người hầu hạ bên cạnh." Khi nãy Hoắc Đình Vân đang dựa sát vào tai nàng, cho nên khi hắn hơi nghiêng đầu sang một bên thì hơi thở đã phả trực tiếp vào cổ nàng, một cảm giác ngứa ngáy ngay lập tức dọc theo mạch đập lan tỏa khắp cơ thể.
Phật Sinh hơi uốn éo cơ thể, có ý định muốn cách xa Hoắc Đình Vân một chút.
Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn tỏ ra rất tri kỷ: "Vậy vương gia chắc cũng sẽ không quen ngủ chung với ta.
Đợi khi thám tử đi rồi thì ta sẽ xuống đất ngủ."
Hiện tại Phật Sinh đang hận không thể lập tức nhảy xuống dưới.
Hoắc Đình Vân ho một cái, sau đó nói: "Ta không sao, ta chỉ sợ nương tử không thích ngủ chung một giường với ta mà thôi."
Phật Sinh vội lắc đầu phủ nhận: "Tất nhiên là sẽ không."
Hoắc Đình Vân nghe vậy thì cười nói: "Vậy thì tốt rồi.
Hai ngày sau, phải làm phiền nương tử cùng ta vào cung một chuyến để thăm thái hậu và hoàng thượng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!