Chương 69: (Vô Đề)

Quý Vãn Khanh cuối cùng vẫn không đi gặp khách hàng. Thứ nhất là không nỡ xa Sầm Hạ dù chỉ nửa giây, thứ hai, cô thực sự đã kiệt sức. Nỗi nhớ nhung dai dẳng càng khơi dậy khao khát thể xác giữa hai người.

Bữa tối, Sầm Hạ vào bếp làm bánh canh cho cô ăn. Quý Vãn Khanh lẽo đẽo theo sau, lợi dụng lúc nàng không chú ý mà vòng tay ôm lấy từ phía sau, như một đứa trẻ con bám víu lấy nàng. Sầm Hạ cảm thấy, vợ của nàng ấy, sau khi khỏi bệnh, còn dính người hơn cả trước kia.

Quý Vãn Khanh từ chối tất cả công việc những ngày sau đó, cả các buổi biểu diễn cũng đều hủy bỏ. Cô vốn còn định giải nghệ, nhưng bị Sầm Hạ hết lời khuyên nhủ.

Ngày hôm sau, cô đưa Sầm Hạ đến khu nhà mới xây ở ngoại ô. Môi trường ở đây đặc biệt tốt, nội thất được trang trí hoàn toàn bằng công nghệ thông minh. Đây là sản phẩm hợp tác giữa Giang thị và Trí Nhận Khoa Kỹ – một công ty thiết kế nội thất Internet. Giang thị nổi tiếng về phần cứng thông minh, Trí Nhận mạnh về online, hai bên liên kết chặt chẽ, tạo ra một đội ngũ tinh hoa. Căn nhà ở ngoại ô này là tác phẩm đầu tay của nhóm, vô cùng thành công.

Quý Vãn Khanh không kịp chờ đợi dẫn Sầm Hạ vào trong. Đến đâu cũng thấy công nghệ, Sầm Hạ cảm giác mình như bước vào tương lai.

Và ngay lúc nàng ngây ngốc, không biết phải làm sao, Quý Vãn Khanh lấy ra một đôi nhẫn thông minh, và cầu hôn nàng.

Cô quỳ một gối xuống, không có những lời lẽ hoa mỹ, chỉ nói: "Lần trước ở Mạc Sơn, em nói căn nhà của chú Lưu rộng và đẹp lắm, còn hỏi chị, liệu giẫm bẩn nhà họ có bị giữ lại làm tài sản thế chấp không."

"Lúc đó chị đã nghĩ, đợi thân thể chị tốt hơn một chút, chị phải cố gắng kiếm tiền, mua cho Hạ Hạ một căn nhà lớn. Nửa năm nay, chị tham gia rất nhiều buổi hòa nhạc, tham gia kiếm tiền, chị mua cho Hạ Hạ một căn nhà lớn, Hạ Hạ có thích không?"

Mắt Sầm Hạ nhòa lệ, nàng cắn môi, gật đầu: "Thích!"

Quý Vãn Khanh nói: "Mỗi vật ở đây đều là sản phẩm do công ty chúng chị tự nghiên cứu, sau này sẽ còn nhiều hơn nữa. Chị sẽ rất cố gắng chăm sóc tốt cho Hạ Hạ, chăm sóc tốt cho ngôi nhà này. Hạ Hạ đừng đi đâu cả, ở lại nhé?"

Cô luôn có thể chạm đến điểm yếu của Sầm Hạ. Sầm Hạ lập tức kéo cô vào lòng, vùi chặt vào ngực mình: "Chị ơi, Hạ Hạ không đi đâu, Hạ Hạ muốn cả đời ở bên chị. Ngoài sống chết ra, Hạ Hạ sẽ không rời xa chị."

Quý Vãn Khanh được nàng ôm chặt như vậy, trong lòng cảm thấy rất chân thật.

Tiết trời xuân dần ấm áp, hai người mặc không quá dày, nước mắt lướt qua quần áo cọ vào ngực, mang đến chút ấm áp. Một lát sau, cô nhảy lên trong lòng Sầm Hạ.

Sầm Hạ nới lỏng vòng tay ôm. Quý Vãn Khanh ngước mắt lên, đôi mắt phượng cố chấp nhìn nàng: "Hạ Hạ, em vẫn chưa nhận nhẫn của chị."

Sầm Hạ nhìn đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, không nhịn được cúi xuống hôn. Từ nhẹ nhàng chậm rãi đến mãnh liệt, nụ hôn kết thúc, Quý Vãn Khanh có chút nghẹt thở, cơ thể mềm nhũn, ánh mắt mê hoặc, nhưng cô vẫn nhìn Sầm Hạ: "Hạ Hạ, em vẫn chưa đồng ý chị."

Sầm Hạ không nhịn được cười, má lúm đồng tiền ẩn hiện trên gương mặt, nàng đưa tay ra: "Hạ Hạ đồng ý với chị."

Quý Vãn Khanh nâng niu chiếc nhẫn, cẩn thận đeo vào tay Sầm Hạ, hôn lên đầu ngón tay nàng, sau đó đưa chiếc nhẫn còn lại cho Sầm Hạ.

Sầm Hạ giúp cô đeo vào, cũng hôn lên đầu ngón tay cô: "Cám ơn chị, Hạ Hạ rất hạnh phúc."

Khuôn mặt Quý Vãn Khanh lạnh lẽo, gầy gò, được bao bọc bởi sự dịu dàng và yêu thương. Cô đưa tay, chọc vào má lúm đồng tiền của Sầm Hạ, nói: "Chị cũng cảm ơn Hạ Hạ, đã cho chị tình yêu tốt đẹp nhất trên thế giới này."

Hai người lại một lần nữa ôm nhau, lần này, không làm gì cả, chỉ lặng lẽ ôm, cảm nhận nhịp tim của nhau, cảm nhận mùi hương trên cơ thể nhau...

Một tuần sau, họ dọn đến nhà mới, tràn ngập niềm vui. Quý Vãn Khanh mời tất cả những người đã từng giúp đỡ họ. Nhóm sinh viên làm thêm làm giúp việc trước đây, Sầm Hạ cũng mời đến, già trẻ đều có.

Vợ chồng Trương Nghị cũng chẳng bỏ lỡ cơ hội, tranh thủ đến xin chữ ký. Đến cả Nghiêm Song, người vốn ghét sự ồn ào, cũng phải cất tiếng chào hỏi Đường Thiếu Vân một câu. Căn nhà chưa bao giờ lại rộn ràng như thế. Sau một buổi sáng "quậy" tưng bừng, đến trưa thì mọi người cũng dần ra về, chỉ còn lại vài thành viên trong gia đình quây quần bên bàn nhỏ vừa đánh bài, vừa hàn huyên.

Giang Hạc uống chút rượu, men say lên cao, hốc mắt đỏ hoe hỏi Sầm Hạ: "Hạ Hạ của tôi sao còn chưa về, tôi không tin nàng ấy chưa từng xuất hiện, nhất định là cô giấu nàng ấy đi, nhất định là vậy!"

Trong chốc lát, bàn ăn một mảnh im lặng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Sầm Hạ.

Giang Hạc lảo đảo vòng quanh Sầm Hạ, kéo tay nàng, nước mắt giàn giụa nói: "Sầm Hạ, tôi đưa thân thể tôi cho cô rồi, cô thả nàng ấy ra đi, tôi muốn nàng ấy, tôi muốn gặp nàng ấy, dù chỉ một cái liếc mắt, tôi cũng mãn nguyện rồi."

Tư Tĩnh chạy đến ngăn cản, nhưng bị nàng ấy gạt ra.

Quý Vãn Khanh lập tức đứng chắn trước Sầm Hạ: "Giang Hạc, đừng như vậy!"

Giang Hạc dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau đi nước mắt, nhìn chằm chằm Quý Vãn Khanh: "Quý tổng, cô chắc chắn không hy vọng nàng ấy trở về nhất, đúng không?"

Quý Vãn Khanh mím môi, không nói gì.

Giang Hạc mạnh mẽ giơ tay, nắm chặt cổ áo cô, nâng cao giọng: "Có phải vậy không, Quý Vãn Khanh?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!