Chương 67: (Vô Đề)

Sầm Hạ đang bị tra hỏi trong phòng thẩm vấn thì trong đầu bỗng "Đinh!" một tiếng. Âm thanh của hệ thống đã lâu không vang lên bỗng cất lời:

[ Chào mừng kí chủ! Tôi là hệ thống chỉ số hạnh phúc sau hôn nhân của cục xuyên không. ]

Mắt Sầm Hạ sáng bừng, nàng chăm chú lắng nghe.

[ Rất tiếc phải báo cho ngài hay, đối tượng nhiệm vụ Quý Vãn Khanh đang vô cùng phẫn nộ với hành vi ngài bỏ rơi cô ấy để tự thú, chỉ số hạnh phúc đã bị trừ 49%. Giá trị hạnh phúc hiện tại của ngài là 1. ]

Sầm Hạ: ...

Cứ như thể một đêm trở về thời điểm ban đầu, nhưng may mắn thay, vẫn còn lại 1% chỉ số hạnh phúc, đủ để nàng chống đỡ qua những tháng ngày lao tù sắp tới.

[ Tâm lý cũng khá đấy, nhưng nói thật lòng, ngài là một trong những kí chủ hoàn thành nhiệm vụ kém nhất mà tôi từng hướng dẫn. ]

Sầm Hạ nhếch môi, cười mà như không cười: "Cảm ơn nhé, nhưng 'cụ' đã quay lại rồi, có thể cho ta biết nguyên chủ giờ đang ở đâu không?"

[ Nguyên chủ đã "ngỏm củ tỏi" rồi, nếu không thì nhiệm vụ này cũng chẳng đến lượt ngài đâu, kí chủ à. ]

Sầm Hạ: ...

"Vậy nếu ta hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy còn có thể sống lại không?"

[ Ký chủ, cô đừng đùa tôi chứ, thử dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ xem, một người đã "đi đời nhà ma" rồi thì còn sống lại được sao? ]

"Thế nhưng mà... người yêu của cô ấy vẫn đang chờ, với lại, làm sao ta biết ngươi có lừa ta không?"

Hệ thống: ...

Từ trước đến nay, nó chưa từng thấy một ký chủ nào ngu xuẩn đến thế, đã động thật lòng với đối tượng nhiệm vụ, chỉ số hạnh phúc của mình không tăng cũng chẳng sao, lại còn mù quáng lo lắng chuyện của nguyên chủ, đây đâu phải việc mà một ký chủ như nàng ấy nên suy tính chứ?

30 giây sau, trong đầu Sầm Hạ tiếp nhận một đoạn ký ức. Nguyên chủ từ khi uống thuốc nằm xuống cho đến khi hoàn toàn mất đi ý thức, biến thành một thi thể lạnh băng nằm trên giường. Gần một đêm trôi qua, đến gần sáng, linh hồn của Sầm Hạ tiến vào cơ thể nàng ấy, khiến nàng ấy một lần nữa có hơi ấm, được vợ chồng nhà họ Sầm phát hiện và đưa đi cấp cứu...

Nàng ấy đã chết rồi, không thể quay về được nữa!

Khóe mắt Sầm Hạ rịn nước mắt. Nhân viên cảnh sát gọi nàng: "Sầm tiểu thư, chúng tôi xin xác nhận lại với cô, tình huống cô vừa trình bày có đúng sự thật không?" Sầm Hạ dừng lại, gật đầu: "Tôi xác nhận, tình huống là thật!"

Đường Thiểu Vân cùng Quý Vãn Khanh đi đến bệnh viện nơi Quý Nghiên Khanh đang điều trị.

Trên đường đi, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Mẹ, Sơn Khanh, họ đều vì cô mà mất đi. Kể cả Sầm Hạ, cũng là vì để cuộc sống sau này của cô không còn hiểm họa tiềm ẩn, mới chấp nhận đến tự thú. Tất cả, rốt cuộc, đều là do cô quá yếu đuối. Sau này, chỉ khi bản thân đủ mạnh mẽ, họ mới có thể yên tâm, mới sẽ không đặt mình vào nguy hiểm. Cô đã hạ quyết tâm rồi, từ giờ khắc này, cô muốn dùng sự kiên cường của mình để đổi lấy sự an lòng của họ.

Dù tương lai thế nào, cô cũng phải thong dong ứng phó, một mình gánh vác tất cả.

Quý Nghiên Khanh đã được chuyển đến phòng bệnh thường của khoa tâm thần, nhưng cô ta không muốn gặp Quý Vãn Khanh, không biết phải đối mặt với cô như thế nào.

Tiểu Võ cầm tờ đơn thuốc từ bác sĩ, đẩy cửa ra, thấy Quý Vãn Khanh vẫn còn ở đó, thân thể thẳng tắp ngồi trên xe lăn, trán đẫm mồ hôi.

"Quý tiểu thư, hay là cô về trước đi, tiểu thư nhà tôi..."

Ánh mắt Quý Vãn Khanh kiên định, cô đẩy xe lăn lùi lại một chút, nhường lối đi, nhưng lại không có ý định rời khỏi.

Từ nhỏ đến lớn, cho dù bị Quý phu nhân bức đến hóa điên trên giường bệnh, cô cũng chưa từng mở lời cầu xin bất cứ ai. Giờ đây, vì Sầm Hạ, cô tìm đến Quý Nghiên Khanh, tôn nghiêm, thể diện của bản thân cũng không cần.

Tiểu Võ bất đắc dĩ, đành chịu thua, nhỏ giọng nói với Quý Nghiên Khanh: "Tiểu thư, Quý tiểu thư vẫn chưa đi."

Quý Nghiên Khanh biết, cô sẽ không đi. Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cô ta hiểu Quý Vãn Khanh, người này một khi đã đưa ra quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi. Cô ta từ từ nhắm mắt, ngừng một lát, rồi nói: "Cho cô ấy vào đi!"

Quý Vãn Khanh bước vào, thấy Thiệu Dư nằm trên giường, vẻ mệt mỏi cùng bộ quần áo bệnh nhân trắng xóa như hòa làm một. Cô muốn mở miệng gọi tên Thiệu Dư, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại đúng lúc chạm mắt với cô ta. Trong tích tắc, trong đầu Quý Vãn Khanh lại hiện lên hình ảnh người phụ nữ điên cuồng kia đã đạp chết Sơn Khanh.

Quý Vãn Khanh há miệng, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!