Chương 50: (Vô Đề)

Giang Hạc run rẩy hai tay cúp điện thoại, cả người vừa phấn khích tột độ lại vừa bất an. Kể từ lần trước Sầm Hạ nói muốn gặp mặt, nàng vẫn luôn mong chờ cuộc gọi này, giờ phút này cuối cùng đã tới. Nàng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Nàng khép hai tay lại, đặt trước môi, xoa dịu mãi một lúc mới hơi trấn tĩnh lại, trên mu bàn tay hằn rõ những vết răng cắn thật sâu.

Sau đó, Sầm Hạ rửa mặt và sửa soạn. Vẻ mệt mỏi hằn rõ trên gương mặt non nớt của nàng sau một thời gian dài thức khuya. Nàng phải đánh thật nhiều lớp kem nền mới che đi được quầng thâm mắt, rồi vội vàng chọn quần áo, giày dép để kịp ra ngoài.

Các nàng hẹn nhau ở quán bar gần quán đồ nướng Tây Nhai. Sầm Hạ đã để Giang Hạc chọn địa điểm, và Giang Hạc thì luôn ghi nhớ lần trước trong email, Sầm Hạ từng nói ăn đồ nướng xong đã đến quán bar tránh mưa, gọi một ly Coca ướp lạnh ngồi ba bốn tiếng. Nàng ấy nói nàng ấy muốn uống một chút rượu, và bây giờ nàng đã trở lại, có thể đưa Sầm Hạ đi uống rượu.

Bên ngoài trời nắng chang chang, chẳng có dấu hiệu mưa. Đoạn đường này cũng không quá kẹt xe, thế mà xe của Sầm Hạ phóng đi với tốc độ nhanh nhất. Đợi hơn nửa giờ đồng hồ, Sầm Hạ mới đến nơi.

"Giang tổng."

Mỗi tiếng "Giang tổng" vang lên lại khiến Giang Hạc đau đớn như bị xẻo từng mảnh. Nàng đè nén cảm xúc, khóe môi tái nhợt khẽ nhếch lên một nụ cười gượng gạo: "Cô tới rồi."

Sầm Hạ đáp: "Ngại quá, tôi ra ngoài muộn vài phút, chắc cô chờ lâu lắm phải không?"

"Không sao, tôi cũng vừa mới đến!" Giang Hạc dịch chai rượu ngon sang phía Sầm Hạ một chút, thăm dò hỏi: "Lần trước email chẳng phải nói muốn uống rượu sao, thử một chút nhé?"

Sầm Hạ suy nghĩ về email đó, nàng cũng biết nàng ấy hẹn mình tới đây có dụng ý gì, nhưng nàng vẫn chọn cách nói thẳng: "Cảm ơn Giang tổng, rượu thì tôi không uống, hôm nay tôi đến chủ yếu là để cùng ngài trò chuyện một chút liên quan tới chuyện hôn ước."

Giang Hạc nhìn nàng, ánh mắt rất chân thành.

Sầm Hạ nói: "Nếu như tôi đoán không sai, trước khi Sầm Hạ kết hôn, các người hẳn là vô cùng ân ái phải không? Cô ba lần bảy lượt nhắm vào Quý Vãn Khanh, cũng hẳn là vì lý do này phải không?"

Giang Hạc sụt sịt, nước mắt rơi xuống. Nàng nhìn vào mắt Sầm Hạ, trong ánh mắt mang theo đau đớn sâu đậm, không gồng mình gọi tên nàng, mà liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, là tôi đến trễ, thật xin lỗi Hạ Hạ, em đánh tôi mắng tôi đều được, nhưng em đừng không nhận tôi..."

Sầm Hạ nhìn Giang Hạc đang mất kiểm soát trước mắt, nắm chặt tay rồi lại buông ra. Cuối cùng vẫn đưa tay, vỗ nhẹ lên vai nàng ấy: "Giang tổng, đừng như vậy, nghe tôi nói hết!"

Giang Hạc ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nước mắt. Sầm Hạ trong lòng chùng xuống, cố gắng hết sức để giọng mình trở nên bình tĩnh.

"Không biết Giang tổng bình thường có đọc tiểu thuyết trên mạng không, có một loại đề tài xuyên không cực kỳ hấp dẫn, chính là nhân vật chính vì một nguyên nhân nào đó rời khỏi thời đại vốn có của mình, xuyên qua đến một thời đại khác, và từ đó triển khai một loạt hoạt động."

Nàng ngừng một chút, cho Giang Hạc vài giây để hiểu và tiêu hóa, sau đó nói: "Thật ra, tôi chính là người 'xuyên không' đó!"

Ánh mắt Sầm Hạ kiên định. Giang Hạc sửng sốt một chút, trong đầu dần hiện ra giấc mơ hôm đó. Trong mơ, Hạ Hạ rưng rưng nhìn nàng cười, nói mình phải đi, nàng ấy không thuộc về nơi này, không ở lại lâu được, gặp được người thích hợp, cũng không cần đợi nàng ấy, nàng ấy không về được...

Nàng không dám nghĩ tiếp, nước mắt như điên cuồng tuôn rơi, cố chấp lắc đầu: "Làm gì có người xuyên không, làm gì có người xuyên không, tôi không tin, tôi không tin!"

Cảm xúc Giang Hạc càng thêm kích động, hai cánh tay túm lấy vai Sầm Hạ, cưỡng ép để ánh mắt mơ hồ của mình nhìn thẳng vào nàng: "Em nói cho tôi biết, bọn họ đã làm gì em rồi? Hạ Hạ, đừng sợ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em nói với tôi, để tôi giải quyết..."

Sầm Hạ gọi: "Giang tổng!"

Giang Hạc không thể bình tĩnh được, không ngừng khóc lóc: "Mấy ngày nay, tôi gần như chạy khắp tất cả các bệnh viện, tôi đã hỏi ý kiến đủ loại bác sĩ, họ nói có cách..."

"Giang tổng!" Sầm Hạ lại gọi nàng một tiếng.

Giang Hạc ngẩng đầu, trong mắt thấm đầy tia máu đỏ tươi. Các đầu ngón tay nàng ấy ấn sâu vào, gần như muốn xuyên thủng bờ vai gầy yếu của Sầm Hạ: "Bọn họ uy h**p em đúng không?"

Sầm Hạ nâng cao âm lượng mấy phần: "Giang tổng!"

Nàng nói: "Cô bình tĩnh một chút, ánh mắt của người mình yêu thì không thể giấu được. Cô yêu cô ấy như vậy, lâu như vậy, lẽ nào đều không nhìn ra sao?"

Một câu nói khiến Giang Hạc thất thần. Nàng buông tay ra, sững sờ, thì thào nói: "Không thể nào, không thể nào, Hạ Hạ của tôi sẽ không yêu người khác, cô ấy không thể nào yêu người khác, em lừa tôi, em lừa tôi!"

Sầm Hạ đợi cảm xúc của Giang Hạc hơi ổn định một chút, mới thử giao tiếp. Nàng vỗ nhẹ lên vai nàng ấy, nói: "Cô cũng biết cô ấy không thể nào yêu người khác! Cho nên đừng khóc nữa, hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn cùng cô thương lượng cách giải quyết."

Một giây sau, Giang Hạc mở miệng: "Vậy Hạ Hạ của tôi đâu? Cô ấy bây giờ ở đâu?"

Giọng nàng hơi khàn, đôi mắt đầy vẻ khẩn cầu. Sầm Hạ bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, nàng lắc đầu: "Tôi không biết!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!