Chương 46: (Vô Đề)

Quý Vãn Khanh vừa mới thể hiện tình cảm xong, Sầm Hạ vẫn chưa về. Cô vùi mình trên ghế sofa, tâm trạng rất tốt.

Sơn Khanh dụi dụi vào ngực cô. Cô học theo dáng vẻ Sầm Hạ thường ngày, nâng chú mèo con lên bằng hai chân trước, đặt bên môi hôn một cái. Chẳng mấy chốc, cánh tay đã mỏi nhừ không nhấc nổi, đành phải buông cục bông nhỏ ấy ra. Chú mèo dùng đầu dụi vào ngực cô, cái đuôi dựng thẳng tắp như sóc con. Quý Vãn Khanh đưa tay, vòng chú mèo vào khuỷu tay mình.

Cục bông nhỏ "xoạch" một cái ngã xuống, đôi mắt xanh biếc to tròn nhìn cô. Quý Vãn Khanh khẽ cười. Cục bông nhỏ ấy dường như không có phản ứng gì. Cô nhớ lại mỗi lần Sầm Hạ chơi với nó, đều sẽ gọi tên nó hoặc "meo meo" gọi nó. Cô cũng muốn tương tác với nó, thế là liền trong lòng lặp đi lặp lại luyện tập.

— Sơn Khanh, Sơn Khanh...

"Sơn... Khanh..."

Quý Vãn Khanh với cổ họng khàn đặc, kỳ lạ lắm mới thốt ra được hai tiếng. Nhưng cục bông nhỏ ấy vẫn chẳng đoái hoài. Cô thoáng thở dài thất vọng, song chẳng chịu bỏ cuộc, bèn thử một cách gọi khác. Đôi môi mỏng mấp máy vài bận, cuối cùng mới phát ra tiếng "meo" rất khẽ, ánh mắt đầy mong đợi dõi theo.

Nào ngờ, Sơn Khanh chẳng những không chơi với cô, mà còn nhắm tịt mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng "ục ục" như thể đang lẩm bẩm tụng kinh.

Quý Vãn Khanh: !!!

Cô giận cực kỳ, cầm điện thoại di động lên, ngón tay nhanh chóng bấm trên màn hình.

— Hạ Hạ, nó không thèm để ý chị [khóc lớn]

Sầm Hạ một tay đang trộn mì, tay kia cầm đũa khuấy nước súp trong nồi. Thấy tin nhắn, nàng rút tay đang khuấy súp ra, bấm vào và trả lời bằng giọng nói: "Chết tiệt Sơn Khanh, dám không để ý chị gái của tao à, đợi đấy, về tao đánh nát mông mày ra!"

Quý Vãn Khanh nhận được tin nhắn, khóe môi khẽ cong lên, ấn mở để nghe. Nghe xong, lại cười. Nàng ấn mở loa ngoài, đặt điện thoại sát bên tai Sơn Khanh.

"Chết tiệt Sơn Khanh, dám không để ý chị gái của tao à, đợi đấy, về tao đánh nát mông mày ra!" Tai Sơn Khanh cụp xuống, nó lật người, cằm chống lên móng trước, tiếp tục khò khè. Quý Vãn Khanh không phục, cô muốn cho nó chút bài học, nhưng lại không nỡ ra tay đánh nó, thế là lên mạng tìm kiếm.

— Làm thế nào để mèo con nhận ra lỗi lầm của mình, và nghiêm túc tự kiểm điểm sửa chữa?

Trên mạng có vô vàn hướng dẫn. Cô lướt từng cái một, rồi bắt gặp một cách hay ho: dùng son môi vẽ lên mặt mèo. Vừa hay tối qua Sầm Hạ về nhà vứt túi xách trên ghế sofa mà không cất đi. Cô híp đôi mắt phượng gian xảo, thò tay kéo xách túi qua, từ trong đó lôi ra đủ loại màu son. Ôm chặt mèo con vào g*** h** ch*n, cô nâng mặt nó lên và bắt đầu bôi trát.

Khi Sầm Hạ đẩy cửa đi vào, Quý Vãn Khanh đang chăm chú trang điểm cho mèo con. Nàng bưng bát mì đi về phía khay trà: "Chị ơi, ăn thôi!"

Quý Vãn Khanh tranh thủ từng giây để vẽ râu cho mèo con.

Cô quay lưng lại phía cửa, Sầm Hạ chỉ nhìn thấy vai cô run run, tưởng cô đang khóc, bước nhanh đến. Quý Vãn Khanh làm xong việc, chấm thêm một chấm đỏ lên trán nó, đóng nắp son môi lại, mạnh mẽ nhấc cục bông nhỏ ấy lên đối diện với Sầm Hạ, ngửa đầu cười với nàng. Sầm Hạ nhìn Sơn Khanh bị bôi vẽ lòe loẹt, cả người đều ngây dại.

Cánh tay Quý Vãn Khanh mỏi muốn chết, cánh tay cũng bắt đầu run, nhưng vẫn cố chấp giữ nó lơ lửng giữa không trung, để thể hiện thành quả của mình cho Sầm Hạ xem. Sầm Hạ kịp phản ứng, đặt bát mì xuống, vội vàng đi tới đỡ lấy, ôm nó cẩn thận quan sát: "Oa, đây là mèo con nhà ai mà đáng yêu thế này chứ?"

Quý Vãn Khanh hạ cánh tay xuống, đưa tay khoa tay trong không trung.

— Chị tranh điểm đó!

Sầm Hạ ôm mèo, không nhịn được bổ nhào qua, hôn lên má cô: "Thì ra là chị tranh điểm sao, thảo nào!"

Quý Vãn Khanh đưa ngón trỏ lên môi. Sầm Hạ thành thạo hôn lên: "Chị ơi tuyệt vời quá!"

Quý Vãn Khanh nhận được lời khen ngợi, vui vẻ như một kẻ ngốc. Sơn Khanh bị Sầm Hạ giữ lơ lửng giữa không trung không thoải mái, hai cái chân dùng sức đạp. Sầm Hạ nói: "Nhanh lên chị ơi, cục bông nhỏ này sắp trốn rồi, nhanh chụp ảnh lưu niệm cho nó đi!"

Quý Vãn Khanh cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng ấn mở camera, đối diện một người một mèo chụp liền mấy tấm. Sầm Hạ bế mèo con lại gần: "Em xem với, em xem với!"

Sơn Khanh khẽ kêu "ô ô" tỏ vẻ hăm dọa khi bị nàng nghịch ngợm cấu yêu một cái vào đầu ngón tay.

— Mấy người nhân loại này, mau buông bổn miêu ra!

Sầm Hạ siết chặt đầu ngón tay thêm chút, ngồi sát bên Quý Vãn Khanh, giơ mèo con ra phía trước: "Chị ơi, nhanh lên, chúng ta ba người chụp chung một tấm!"

Camera trước của Quý Vãn Khanh đưa ra, lại chụp thêm mấy tấm nữa. Sầm Hạ cuộn mèo g*** h** ch*n mình, hai người cùng nhau thưởng thức những bức ảnh vừa chụp. Sơn Khanh tức chết, trốn cũng không thoát, trong cổ họng "ục ục" dữ dội, ria mép hai bên thịt run run.

Hai người lại chụp thêm mấy bức nữa cho nó. Khi kết thúc, Sơn Khanh trực tiếp nhảy từ trên bàn trà xuống, quấn đuôi chạy vào ổ của mình, không còn tin tưởng những con người đáng ghét này nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!