Sầm Hạ ôm Quý Vãn Khanh lên giường, đắp chăn cho cô, chuẩn bị ra ngoài dọn dẹp nhà cửa. Quý Vãn Khanh mơ mơ màng màng kéo lấy cổ áo nàng, gọi "Hạ Hạ".
Nàng duy trì tư thế cúi thấp, cúi đầu hôn lên ấn đường cô, nhỏ giọng an ủi: "Chị ngoan, nằm đây một lát nhé, Hạ Hạ dọn dẹp phòng một chút, rồi ra ngay có được không?"
Tay Quý Vãn Khanh túm chặt quần áo nàng, không có ý muốn buông ra. Khóe miệng Sầm Hạ tràn ra nụ cười, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô: "Chị ơi sao chị dính người thế?"
Quý Vãn Khanh nhíu mày, nhếch môi. Sầm Hạ lại hôn lên giữa lông mày cô một chút, nói: "Vậy em lên giường, ngủ cùng chị có được không?"
Lông mi dài của Quý Vãn Khanh run rẩy, đôi mắt say ngủ từ từ mở ra. Con ngươi đen nhánh đẫm hơi nước, mấy giọt long lanh treo trên hàng mi, như đóa hoa xuân vừa tỉnh, mang theo vài phần mơ màng và dò xét.
Hai người ở rất gần, mũi gần như chạm vào nhau. Nhịp tim Sầm Hạ nhanh hơn một chút, nàng nâng đầu Quý Vãn Khanh, đặt vào lòng bàn tay, môi đỏ ấn xuống. Quý Vãn Khanh mơ hồ, nửa ngày sau mới nếm được vị mềm mại của đầu lưỡi, rồi đón nhận, nhưng cuối cùng vẫn không theo kịp tiết tấu của Sầm Hạ, trong chốc lát đã mềm nhũn, cô khẽ đẩy Sầm Hạ ra.
Sầm Hạ không có ý định dừng lại. Sơn Khanh nhảy lên, nằm sấp trên lưng nàng, cắn tóc nàng rồi kéo mạnh về phía sau. Sầm Hạ buộc phải dừng lại, cẩn thận đặt Quý Vãn Khanh trở lại gối, cánh tay dài đưa ra sau, kéo vào phần thịt mềm sau gáy Sơn Khanh, lay cục nhỏ nó vào lòng mình, tròn mắt nhìn. Nàng lật mặt nó lại, vừa định đưa tay "bắt nạt", vạt áo liền bị người nào đó khẽ kéo.
Động tác kéo bụng nó của nàng dừng lại trong tích tắc, nghiêng đầu nhìn Quý Vãn Khanh. Đôi mắt phượng hẹp dài của Quý Vãn Khanh híp lại, ánh mắt u trầm mang theo cảnh cáo.
Sầm Hạ đổi động tác, đưa tay vuốt đầu Sơn Khanh: "Bé cưng, sao em đáng yêu thế này!"
Sơn Khanh nhếch tai, mạnh mẽ chạy thoát khỏi tay Sầm Hạ, cụp đuôi chạy vào lòng Quý Vãn Khanh. Quý Vãn Khanh buông tay đang nắm vạt áo Sầm Hạ ra, hai tay vòng lấy cục lông như quả cầu vào lòng, khuôn mặt nhỏ vùi vào gáy nó, cười cưng chiều. Sầm Hạ bĩu môi, không vui nói: "Chị vừa mới tắm xong mà."
Quý Vãn Khanh chẳng buồn để ý Sầm Hạ, chỉ ôm chặt lấy chú mèo, hít hà đầy một miệng lông mèo. Sầm Hạ tiện tay đá rơi đôi giày, rồi bò lên giường, ôm cả người lẫn mèo vào lòng. Nàng còn lẩm bẩm than phiền: "Chị chỉ thương Sơn Khanh thôi, có thương em đâu!"
Quý Vãn Khanh nghe vậy, ngẩng mắt nhìn Sầm Hạ. Cô rất miễn cưỡng đưa một cánh tay ra, khẽ vuốt má nàng một cái rồi lại rụt về ngay, ôm chặt mèo cưng của mình. Khóe miệng cô vẫn còn vương mấy sợi lông trên cổ Sơn Khanh.
Sầm Hạ đưa tay, giúp cô nhẹ nhàng phủi đi, đôi mắt sáng nhìn cô, trịnh trọng hỏi: "Chị ơi thích Sơn Khanh nhiều thế à?"
Quý Vãn Khanh gật đầu.
Sầm Hạ lại hỏi: "Vậy chị thích Sơn Khanh, hay là thích Hạ Hạ hơn?"
Mí mắt Quý Vãn Khanh chớp chớp, suy nghĩ nửa giây, nhếch môi cười. Sầm Hạ tiến tới, hôn lên nửa bên má nàng: "Chị thích Hạ Hạ, hay là thích Sơn Khanh hơn?"
Yết hầu Quý Vãn Khanh nuốt khan một cái, rồi lại nuốt khan, nói: "Hạ Hạ, chị... Sơn Khanh, chúng ta....
Sầm Hạ nghe thấy những lời nói đứt quãng của cô, vui vẻ ôm chặt cô. Sơn Khanh bị kẹp ở giữa, chịu đựng khó chịu "ục ục" mấy tiếng, chân sau đạp một cái, giãy dụa thoát ra, từ bên gối Quý Vãn Khanh vòng qua, nằm bên cạnh cô, tiếp tục "sột soạt sột soạt".
Chỗ trống ở giữa được lấp đầy, Sầm Hạ đưa tay, ôm Quý Vãn Khanh vào lòng thêm chút, kéo chăn lên. Quý Vãn Khanh ngửi mùi hương hoa sơn chi ngọt ngào trên người nàng, yên tâm nhắm mắt tận hưởng. Sầm Hạ đặt cằm lên trán cô, dịu dàng gọi: "Chị ơi."
Quý Vãn Khanh cuộn tròn cánh tay trong lòng nàng, vòng quanh eo nhỏ của nàng. Sầm Hạ nói: "Chị nói chuyện phiếm với Hạ Hạ nhiều vào nhé, Hạ Hạ thích nghe chị nói chuyện."
Yết hầu Quý Vãn Khanh động một cái, gọi: "Hạ Hạ", cách mấy giây, lại gọi: "Hạ Hạ".
Sầm Hạ "ừm" một tiếng, dụi đầu cô vào lòng mình, ôm người chặt mấy phần. Nửa ngày sau, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Chị ơi, bác sĩ Nghiêm nói, kết quả chẩn đoán đã có rồi, chúng ta có thể khởi tố."
Quý Vãn Khanh không có phản ứng gì.
Yết hầu Sầm Hạ nghẹn lại, dùng giọng cực kỳ kiềm chế nói: "Chị ơi, chúng ta khởi tố đi, em không muốn chị phải chịu đựng những khổ sở đó vô ích, chúng ta khởi tố đi!"
Dù nàng đang cực lực che giấu, trong giọng nói vẫn có chút run rẩy. Quý Vãn Khanh bị nàng ảnh hưởng, trong lòng cũng có chút khó chịu. Cô cựa quậy trong lòng Sầm Hạ.
Sầm Hạ buông tay ra, hai người tạo ra một khoảng cách nhỏ, bốn mắt nhìn nhau. Quý Vãn Khanh nhìn rõ ánh lệ trong mắt nàng. Cô chậm mấy giây, tự tích lũy chút sức lực, cố gắng chống người lên, ghé sát môi nàng hôn một cái, rồi mất sức nằm xuống bên gối nàng.
Hai người mặt đối mặt, mặt kề rất gần. Quý Vãn Khanh cố gắng mở miệng, muốn nói chuyện với nàng, nhưng cô chỉ có thể gọi ra tên của nàng. Nàng gọi tên Sầm Hạ một tiếng.
Sầm Hạ biến mất cảm xúc không vui, cười ngọt ngào, cũng gọi: "Chị ơi".
Quý Vãn Khanh cũng cười, đôi mắt phượng híp thành một đường. Sầm Hạ đầu hơi nhích về phía trước, hai người chóp mũi chạm nhau, bờ môi gần như dán sát, hơi thở ấm áp quấn quanh, mùi vị hạnh phúc tràn ngập khắp nơi.
Rất lâu sau, Quý Vãn Khanh nhẹ nhàng nâng tay, đẩy nhẹ đầu Sầm Hạ ra, hai người tạo ra một khoảng cách nhỏ. Nàng nhìn vào mắt Sầm Hạ, đôi tay mảnh khảnh khoa tay trong không trung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!