Thời điểm đến hội nghị cổ đông lâm thời còn chưa đầy ba ngày. Sau những lần lục đục nội bộ và áp lực bên ngoài, vợ chồng chủ tịch Quý cuối cùng cũng chịu hòa hoãn tạm thời, dù chỉ là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Thế nhưng, danh tiếng của Quý thị trong ngành vẫn đang tuột dốc không phanh. Trí Nhận, là công ty con, công việc kinh doanh cũng ít nhiều bị ảnh hưởng. May mắn thay, nội gián đã bị quét sạch, đây là một tín hiệu tốt cho Đường Thiếu Vân và những người khác. Suốt ba đêm liên tiếp, tòa nhà công nghệ Trí Nhận cơ bản đều sáng đèn. Bởi lẽ, ban lãnh đạo cấp cao thay đổi nhân sự, rất nhiều quy trình cần được bàn giao lại.
Đường Thiếu Vân làm việc không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, một mình anh ta ước gì có thể chia làm ba để giải quyết hết mọi việc.
Bên phía Quý Vãn Khanh cũng không hề nhàn rỗi. Hai ngày này, cô trong âm thầm liên lạc với mấy thuộc hạ đáng tin cậy của mẹ cô khi còn sống. Có rất nhiều người không ưa thủ đoạn làm việc của Thi Nhiễm Oánh, đã nghỉ việc ra làm riêng. Những người còn tại chức là những "cổ thụ" mà cả chủ tịch và phu nhân chủ tịch đều không động nổi.
Có lẽ vì hào quang của Quý Cẩn Lan khi còn sống quá rực rỡ, mấy vị lão bá vừa nghe đến Quý Vãn Khanh muốn đoạt lại tài sản thuộc về mẹ từ tay vợ chồng Quý thị, đều rất vui mừng. Nhưng dù sao, khi họ đi theo Quý Cẩn Lan làm việc, Vãn Khanh cũng chỉ mới bốn năm tuổi. Sau khi lớn lên mọi người không còn tiếp xúc nhiều với cô, nên đối với năng lực của cô, họ vẫn giữ thái độ quan sát.
Quý Vãn Khanh đã tự mình hẹn gặp riêng mấy vị lão thành đang giữ chức vụ quan trọng tại các bộ phận: Bộ phận Kinh doanh Khách sạn, Bộ phận Quản lý Khách hàng Doanh nghiệp và Bộ phận Kinh doanh Du lịch Nghỉ dưỡng. Lịch hẹn đã được sắp xếp cụ thể vào 10 giờ sáng, 3 giờ chiều và 6 giờ tối ngày hôm sau.
Đêm hôm trước, cô thức khuya làm việc. Sáng mở mắt ra, thấy hơi choáng váng. Cô nhắm mắt lại mấy giây, cố gắng chịu đựng cho qua cơn mệt mỏi. Sầm Hạ dẫn cô đi rửa mặt, chọn quần áo, rồi trang điểm cho cô.
Nàng biết cô rất yếu, nhưng chuyện này, nàng không thể ngăn cản. Cảm giác tội lỗi đối với mẹ ruột vẫn luôn chôn giấu trong lòng Quý Vãn Khanh, cô chỉ có thể liều mạng làm gì đó, vết thương chỉ vừa mới từ từ phai nhạt đi một chút, không thể hoàn toàn lành lặn. Nàng không muốn để Quý Vãn Khanh sống mãi trong sự tự trách, nên đã chọn cách ủng hộ cô ấy.
Quý Vãn Khanh chọn đi chọn lại, cuối cùng vẫn chọn một chiếc váy dài màu tối bó sát người. Sầm Hạ ở bên cạnh cổ vũ: "Chị ơi dáng người đẹp, cứ mặc bộ này, bộ này tôn lên khí chất lắm!"
Chọn xong quần áo, xe lăn của Quý Vãn Khanh dừng lại trước tủ quần áo, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào ô vuông sâu nhất bên trong. Nụ cười của Sầm Hạ cứng lại, nàng biết Quý Vãn Khanh muốn gì, lần trước bị Giang tổng chặn ở hành lang không cho lên nhà vệ sinh, nàng đã có phản ứng cấp tính.
Quý Vãn Khanh cuối cùng vẫn kéo góc áo Sầm Hạ xuống, đôi mắt long lanh nũng nịu nhìn nàng, ra hiệu nàng lại gần. Sầm Hạ dịch xe lăn lại gần một chút. Quý Vãn Khanh đưa tay, vòng ngang ôm lấy nàng, vùi mặt vào ngực nàng, dùng sức cọ xát, giống như một chú mèo con ngửa đầu cười với nàng. Một lát sau nàng mới giơ cánh tay lên, cẩn thận từng li từng tí hoạt động.
— Hạ Hạ, để chị bận nó đi, vạn nhất thời gian lâu quá, chị sợ...
Chưa đợi cô khoa tay xong, Sầm Hạ liền hai tay ôm lấy vai cô, giọng rất nhẹ đáp một tiếng "Được". Quý Vãn Khanh không ngờ nàng lại đồng ý nhanh như vậy, sợ trong lòng nàng khó chịu, cố sức ép mình nói ra, thử rất lâu, cổ họng khàn khàn cuối cùng cũng thốt ra mấy chữ: "Hạ Hạ... Thật tốt."
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến gần như chỉ là tiếng môi, giống một đứa trẻ vừa học nói, câu nói cũng không ăn khớp, nhưng Sầm Hạ vẫn rất vui vẻ. Nàng cúi đầu, hai tay nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô. Khi ngẩng đầu lên, hai người mắt đối mắt, Quý Vãn Khanh cứ như một đứa trẻ được thưởng, vui vẻ cười với nàng. Sầm Hạ cũng cười, đôi mắt sáng trong veo, ngọt ngào nói: "Thưởng cho chị !"
Quý Vãn Khanh đưa tay, ngón trỏ lau nhẹ bên môi, rõ ràng là muốn thêm lần nữa. Sầm Hạ lắc đầu, nói: "Không được, phần thưởng chỉ có một lần, trừ phi chị gọi thêm một lần nữa Hạ Hạ."
Quý Vãn Khanh sững sờ mấy giây, rồi thật sự mở miệng gọi "Hạ Hạ". Sầm Hạ vô cùng vui vẻ, ôm cô, hôn liền ba lần. Quý Vãn Khanh lại gọi "Hạ Hạ", cô dường như có thể thuận lợi gọi ra tên của nàng.
Sầm Hạ nghe vậy, sững người một chút. Quý Vãn Khanh chờ mãi không thấy "phần thưởng", liền đưa tay kéo cổ áo nàng. Sầm Hạ bừng tỉnh, cúi xuống đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của Quý Vãn Khanh, hôn thật sâu. Quý Vãn Khanh đón nhận, hai người quấn quýt lấy nhau, khóe mắt Sầm Hạ rưng rưng lệ. Phu nhân của nàng, cuối cùng cũng có thể thuận lợi gọi được tên mình, thật hạnh phúc biết bao...
Trước khi Quý Vãn Khanh ra cửa, Nghiêm Song đã châm cứu cho cô. Trên đường đi, cô cũng được hắn và người tài xế cũ hộ tống. Tình trạng của cô không tệ như trong tưởng tượng, hai người ôm nhau không ngừng thể hiện tình cảm.
Nghiêm Song coi như mình mù, nhưng tài xế nhìn không sót một chi tiết nào qua gương chiếu hậu, anh ta đều ngây người ra. Bác sĩ Nghiêm sợ ảnh hưởng đến kỹ năng lái xe của tài xế, cuối cùng vẫn quay đầu lại, khẽ liếc hai nàng, lạnh nhạt nói một câu: "Tiểu thư, vừa mới tiêm thuốc, tác dụng của thuốc không kéo dài lắm đâu, đề nghị cô vẫn nên giữ chút thể lực đi!"
Quý Vãn Khanh ngước mắt, dùng ánh mắt "ăn không được nho nên chê nho chua" nhìn hắn, rồi vùi đầu vào ngực Sầm Hạ, lại gọi một tiếng "Hạ Hạ".
Nghiêm Song: ...
Hắn cảm thấy, đại tiểu thư vẫn nên câm thì hơn, vừa tập nói như vẹt được hai chữ mà đã đắc ý suốt cả đường đi.
Sáng nay, người hẹn gặp là chú Lâm bên mảng Khách sạn. Chú ấy đang lo toàn bộ công việc kinh doanh ở vùng duyên hải Đông Nam. Nghe nói Quý Vãn Khanh muốn nhận lại Quý thị, nên chiều hôm qua chú ấy đã tức tốc về từ Châu Hải.
Điểm hẹn là một quán trà trên phố Tây, nơi yên tĩnh và trang nhã, rất hợp để chuyện trò. Quý Vãn Khanh ngồi xe lăn bước vào, Sầm Hạ ở bên cạnh nàng. Chú Lâm đã đến từ trước, ông đang đọc sách, thấy có người đến thì ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt ông vừa vặn chạm vào hai người, và ông thoáng sững sờ.
Quý Vãn Khanh lễ phép gật đầu, nàng nhìn Sầm Hạ, ra hiệu Sầm Hạ chào hỏi người đối diện. Sầm Hạ thoải mái mở miệng: "Chú Lâm, cháu là Sầm Hạ, là vợ của Vãn Khanh. Vãn Khanh đang bị bệnh, không thể nói được, cháu thay chị ấy chào hỏi chú ạ!"
Lâm Dật Nhiên hoàn hồn, nhìn cô gái đang thẳng lưng trên xe lăn này, rất giống mẹ cô ấy, khí chất cũng rất tương đồng, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Quý Cẩn Lan sắc bén ẩn chứa sự mạnh mẽ và quyết đoán, là kiểu phụ nữ của sự nghiệp thuần túy. Quý Vãn Khanh thì thanh lãnh kiêu ngạo, coi thường danh lợi, dù không đứng dậy được, cũng không nói được lời nào, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Sự kiên định này, có lẽ như được bao bọc bởi một luồng sáng ấm áp, khiến lưỡi dao không còn quá lạnh lẽo.
Lâm Dật Nhiên nhìn theo ánh sáng, rồi hướng về cô gái bên cạnh Quý Vãn Khanh. Ông gật gù đầu, cảm thán: "Lần trước gặp con, lúc đó con là đứa bé năm tuổi, mấy năm không gặp đã lớn thế này, còn lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh quá!"
Quý Vãn Khanh mím môi cười khẽ, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu:
— Chú Lâm vẫn không thay đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!