Chương 42: (Vô Đề)

Sầm Hạ dỗ rất lâu, Quý Vãn Khanh mới dần dần bình phục lại. Chénh bánh canh trên tủ đầu giường đã nguội ngắt. Cô nhìn chằm chằm nó mấy giây, rồi đưa tay ra hiệu:

— Hạ Hạ, chị đói.

Sầm Hạ vội vàng đắp chăn cho cô, rồi bản thân xuống giường hâm nóng chén bánh canh. Tiếng lò vi sóng yếu ớt vang lên trong phòng. Một lát sau, mùi thơm thoang thoảng tản ra khắp nơi, Quý Vãn Khanh hít mũi một cái, ngửi thấy mùi quen thuộc này, lòng thấy rất yên bình.

Sầm Hạ bưng bánh canh tới, nói: "Chị ơi ăn bánh canh nóng hổi đây, ăn không ngon không lấy tiền!"

Nàng đặt bát bánh canh lên tủ đầu giường, đỡ Quý Vãn Khanh từ trong chăn ngồi dựa vào đầu giường, rồi bản thân bưng bánh canh ngồi lên giường. Quý Vãn Khanh không kịp chờ đợi há miệng. Sầm Hạ múc một muỗng, đặt bên môi thổi một hồi, thử nhiệt độ vừa phải xong, mới chuẩn bị đút cho cô.

Nàng đưa muỗng tới. Môi Quý Vãn Khanh chạm nhẹ, rồi né tránh. Đôi mắt phượng lanh lợi nhìn nàng, đưa tay khoa tay trong không trung:

— Nóng.

Sầm Hạ không phản ứng kịp, lại rút muỗng về, đặt bên môi thổi thêm mấy lần, l**m l**m rồi đưa tới, nói: "Bây giờ không nóng đâu, chị ơi."

Quý Vãn Khanh dùng đầu lưỡi chạm vào, chấm một chút, vẫn né tránh, nhếch môi khoa tay:

— Vẫn nóng đấy Hạ Hạ.

Lần này, Sầm Hạ nhìn thấu ý đồ nhỏ của cô, nàng cố nén cười, cố tình giả vờ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Nóng à? Em thử xem nhé?"

Nàng đưa muỗng canh đã thổi nguội vào miệng mình nếm thử, nói: "Đâu có nóng đâu chị ơi, nhiệt độ vừa phải mà!"

Mắt Quý Vãn Khanh khẽ cụp xuống, ánh mắt ra hiệu nàng dựa gần hơn một chút. Sầm Hạ nghe theo ý chỉ tiến tới. Quý Vãn Khanh đưa tay, đầu ngón tay chấm nhẹ vào môi nàng, sau đó mở miệng mình ra.

Sầm Hạ nhìn cô như vậy, trái tim đều muốn tan chảy vì đáng yêu. Nàng ngậm lấy bánh canh trong miệng, như chim mẹ mớm mồi cho chim non, đút cho Quý Vãn Khanh. Quý Vãn Khanh dùng đầu lưỡi móc lấy thức ăn, răng khẽ cắn một chút vào đầu lưỡi mềm mại của Sầm Hạ, sau đó buông ra, hai mắt nhìn nàng, cười mãn nguyện.

Sầm Hạ cố ý trêu chọc: "Chị ơi muốn hôn cứ nói thẳng ra đi!"

Mặt Quý Vãn Khanh đỏ bừng, lại đưa tay, chạm vào môi đối phương, sau đó ngoan ngoãn há miệng, chờ đợi. Sầm Hạ rất thích dáng vẻ này của cô, múc một muỗng, dùng cách tương tự đút cho cô. Cổ họng Quý Vãn Khanh khẽ động, cô nhanh chóng nuốt xuống, rồi hé miệng chờ đợi. Sầm Hạ cứ thế từng thìa một đút cho cô ăn.

Một chén bánh canh, rất nhanh đã hết sạch. Bụng Quý Vãn Khanh căng tròn, suốt quá trình cứ như uống mật ong, vui vẻ không thôi.

Trong khi đó, gia đình ba người Quý gia, thì không được hạnh phúc như vậy.

Dư luận trên mạng xã trời lấp đất, khiến Quý Đằng và Thi Nhiễm Oánh hoàn toàn trở mặt thành thù, nhưng cả hai lại kiềm chế lẫn nhau, chẳng ai động được đến ai. Vị trí người thừa kế của Quý Nghiên Khanh đứng trước nguy cơ tan thành mây khói.

Trong văn phòng, ngay sau khi Quý Đằng gây náo loạn rồi bỏ đi, Thi Nhiễm Oánh lập tức giáng một cái tát trời giáng vào mặt Quý Nghiên Khanh. Đầu Quý Nghiên Khanh "ong" lên một tiếng, choáng váng ngẩng nhìn mẹ. Người mẹ vốn dịu dàng, thùy mị thường ngày, giờ đây hoàn toàn biến thành một bà già chanh chua, gào thét với con gái mình: "Đứa khốn nạn nào cho mày cái quyền tự mình đi chọc giận Quý Vãn Khanh hả?!"

Quý Nghiên Khanh khẽ vuốt một bên mặt đỏ bừng vì bị đánh, lãnh đạm nhếch khóe môi, dùng ngữ khí chẳng hề để tâm nói với mẹ mình: "Đúng vậy, con trêu chọc đấy, thì sao nào?"

Thi Nhiễm Oánh lại giáng thêm một cái tát nữa: "Đồ vô dụng! Đúng là đồ bỏ đi, y như tiện chủng nhà họ Thiệu kia!"

Mặt Quý Nghiên Khanh tê dại, nhưng cô ta lại rất hưởng thụ cảm giác đau nhức rồi nóng rực và tê liệt ấy. Cô ta l**m nhẹ vết máu rỉ ra từ khóe môi nứt toác, cười lên thành tiếng với vị tanh nhàn nhạt của máu. Cô ta nhìn Thi Nhiễm Oánh, từng chữ từng câu rành rọt nói: "Tiện chủng sinh ra tiện chủng, đương nhiên vẫn là tiện chủng, đạo lý này mẹ nghĩ mãi mà không thông sao, mẹ?"

Thi Nhiễm Oánh còn muốn động thủ, ngoài cửa trợ lý vọt vào.

"Phu nhân, khách hàng gọi điện khiếu nại, người của cục du lịch đã đến điều tra, đã ở trong thang máy rồi!"

Thi Nhiễm Oánh đành tạm thời thu tay, hung hăng lườm Quý Nghiên Khanh một cái: "Ra ngoài!"

Quý Nghiên Khanh cố nén gương mặt đỏ bừng, vội vã bước ra ngoài. Thi Nhiễm Oánh cũng nhanh chóng chỉnh lại sắc thái cảm xúc, nở nụ cười rồi bước theo ra nghênh đón. Bên ngoài là một đám người với vẻ mặt nghiêm nghị, thái độ phô trương. Bà ta liền lấy thân phận phu nhân chủ tịch, người nắm giữ hơn nửa Quý thị, để đối phó với bọn họ.

Bên phía Quý chủ tịch, cũng bị ép tiếp nhận các loại phỏng vấn. Hội nghị cổ đông lâm thời sắp đến, Quý thị trên dưới gà bay chó chạy, cảnh tượng một trận hỗn loạn.

Bên phía Giang Hạc cũng trực tiếp gửi những yếu kém trong kinh doanh của Quý thị suốt mấy năm qua cho từng đối tác làm ăn của họ. Phía đối tác lập tức hoảng loạn tột độ, không ít bên lớn tiếng đòi hủy bỏ hợp đồng. Điện thoại khiếu nại reo vang không ngớt, cùng lúc đó, người của cục du lịch và cục xổ số cũng lần lượt kéo đến điều tra.

Nàng xử lý xong công việc trên tay, gập máy tính lại, nằm sấp lên gối. Tư Tĩnh kinh ngạc nhìn nàng: "Hạc tổng, ngài cứ thế này... xong chuyện rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!