Chương 39: (Vô Đề)

Quý Nghiên Khanh không chờ được câu trả lời, định tự mình tra chìa khóa mở cửa. Đúng lúc này, Sầm Hạ từ bên trong bước ra.

Giọng nói của nàng lạnh lùng: "Có chuyện gì thì vào trong mà nói!"

Quý Nghiên Khanh với vẻ mặt hống hách bước vào, Sầm Hạ theo sau.

Bên trong căn phòng, hai người vừa mới làm ầm ĩ qua, có một chút mùi vị mập mờ không thể miêu tả, Quý Vãn Khanh sắc mặt đỏ thắm dựa vào đầu giường.

Quý Nghiên Khanh liếc nhìn, ấn đường không khỏi khẽ nhíu lại. Cô ta nghiêng đầu nhìn Sầm Hạ: "Ta và tỷ tỷ ta có vài lời riêng tư muốn nói, ngươi sợ cái gì mà còn đứng đây? Ra ngoài!"

Sầm Hạ ngẩng đầu, vừa định mở lời thì Quý Vãn Khanh đã nhanh hơn một bước đáp lời. Nàng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Quý Nghiên Khanh, nhanh chóng đưa tay, ra dấu trong không trung.

"— Sầm Hạ là vợ tôi, đây là nhà của chúng tôi. Cô là người ngoài, chạy đến nhà tôi, lại còn lớn tiếng với vợ tôi, người nên cút ra ngoài là cô, Thiệu Dư!"

Quý Nghiên Khanh nghe vậy, kinh hãi đến mặt mày tái mét, đứng sững tại chỗ hồi lâu.

Quý Vãn Khanh đưa tay ra.

— "Lần trước tôi đã nói với cô rồi, ân oán giữa chúng ta là chuyện của hai người. Cô không nhớ lâu, cứ hết lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn của tôi. Vậy thì cái tát cô đánh em ấy lần trước, hôm nay chúng ta tính gộp lại luôn đi."

Mắt Quý Nghiên Khanh trợn tròn, căng thẳng nhìn Quý Vãn Khanh: "Quý Vãn Khanh, cô có ý gì?"

Quý Vãn Khanh không đáp, lấy điện thoại ra, ngón tay lướt xuống danh bạ.

Quý Nghiên Khanh hoàn toàn luống cuống, nói: "Quý Vãn Khanh, cô muốn làm gì?"

Quý Vãn Khanh không bận tâm, mở khung chat của người kia, nhanh chóng gõ vài chữ vào ô nhập liệu rồi nhấn gửi.

Quý Nghiên Khanh lao tới, định giật điện thoại của cô, nhưng tin nhắn trên màn hình đã được gửi đi rồi.

Cô ném điện thoại sang một bên, ánh mắt thâm thúy nhìn Quý Nghiên Khanh.

Cảm xúc Quý Nghiên Khanh hơi không kiểm soát được, cô ta hạ giọng, tức giận nói: "Quý Vãn Khanh, cô thật là tàn nhẫn! Tình cảm nhiều năm như vậy, cô vì một người ngoài, làm đến nước này!"

Quý Vãn Khanh đưa tay, lại một lần nữa lặp lại.

— Tôi nói lại cho rõ, Sầm Hạ không phải người ngoài, em ấy là người yêu của tôi, là người thân nhất, quan tâm nhất của tôi trên thế giới này!

Quý Nghiên Khanh hai nắm đấm siết chặt, trán nổi gân xanh, lửa giận nóng rực khiến đôi mắt vốn đã trương dương thấm đầy sắc đỏ, phảng phất một giây sau liền muốn nhào tới b*p ch*t đối phương.

Sầm Hạ vô thức đứng chắn trước người Quý Vãn Khanh.

Quý Vãn Khanh đưa tay, kéo nàng từ cánh tay, kéo đến bên giường ngồi xuống.

Cô lại một lần nữa nhìn về phía Quý Nghiên Khanh, khóe môi khẽ cong lên, tiếp tục khoa tay.

— Còn nữa Thiệu Dư, nhiều năm như vậy, cô cho rằng tôi thật sự sẽ tin tưởng cô đối tôi có tình cảm gì à? Cô chỉ là không có được đồ vật nên không cam tâm, liên hợp mẹ của cô, đem tôi nhốt trong nhà nuôi như chim tước. Cô không để tôi chết, một nửa nguyên nhân không phải vì chúng ta là bạn chơi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mà là vì địa vị người thừa kế tương lai của Quý gia. Thiệu Dư, nói như vậy thì tình yêu của cô thật sự quá rẻ mạt, cô hãy cho người khác đi, tôi không thèm!

Quý Nghiên Khanh tức giận nghiến răng, chậm rất lâu, mới kéo ra một nụ cười âm lãnh: "Đúng vậy Quý Vãn Khanh, đã trong lòng cô, tôi như vậy, vậy tôi còn có một bí mật, cô có muốn nghe không?"

Quý Vãn Khanh thu tầm mắt lại, không biểu hiện ra hứng thú.

Quý Nghiên Khanh cười, nói tiếp: "Cô không phải vẫn luôn rất muốn biết mẹ của cô cuối cùng là chết thế nào à? Tôi bây giờ có thể nói cho cô, lúc ấy nếu như không phải là bởi vì cô, bà ta hoàn toàn có cơ hội còn sống!"

Quý Vãn Khanh nghe tới hai chữ "còn sống", trong lòng "bịch" một tiếng, thân thể cô có chút bất ổn, vô thức nắm chặt bàn tay đang đặt trên cổ tay Sầm Hạ.

Sầm Hạ đưa tay, ôm cô, đỡ cô tựa vào vai mình, đôi môi mềm mại ghé sát tai cô: "Chị ơi, không sao đâu, đừng lo lắng, có em ở đây!"

Quý Nghiên Khanh cười rất đáng sợ, hỏi: "Cô biết tại sao không, Quý Vãn Khanh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!