Chương 36: (Vô Đề)

Khi kết thúc, Quý Vãn Khanh mềm nhũn như một vũng nước mùa xuân. Sầm Hạ nhìn cô đầy tình cảm, nói: "Quý Vãn Khanh, mau khỏe lên, em muốn chị!"

Gương mặt Quý Vãn Khanh đỏ bừng, mím môi, đôi mắt long lanh nhìn nàng.

Sầm Hạ không nhịn được, lại cúi đầu hôn cô.

Quý Vãn Khanh đưa tay đẩy, nhưng cô không dùng sức, động tác rất nhẹ, hiệu quả không khác v* v*n.

Sầm Hạ cố ý dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Chị ơi, không được sao?"

Quý Vãn Khanh rất giận, thực ra cô rất thích cảm giác này, càng thêm nóng lòng muốn khỏe lên, dâng hiến bản thân hoàn toàn cho Sầm Hạ.

Sầm Hạ giống như tự động có cơ chế đọc tâm, cô ấy vừa nghĩ thì Sầm Hạ đã đoán ra ngay. Nàng bĩu môi, nói: "Vậy được rồi, không cho hôn thì không hôn!"

Vừa mới chuẩn bị ngồi thẳng lên, Quý Vãn Khanh đưa tay, kéo lấy vạt áo nàng.

Sầm Hạ mặt mũi hoang mang: "Sao vậy chị?"

Mặt Quý Vãn Khanh càng đỏ hơn, đôi mắt phượng trừng nàng, dùng lỗ mũi thở.

Sầm Hạ nhíu mày, nói: "Chị đổi ý à?"

Quý Vãn Khanh cắn môi, có chút thúc giục.

Sầm Hạ nín cười, cuối cùng lại hôn lên. Nàng phát hiện, chị ấy thật sự rất thích như thế này. Hiện tại bệnh không dậy nổi mà còn thích dày vò đến vậy, đợi một thời gian nữa cơ thể khỏe mạnh, chị ấy chẳng phải sẽ đòi mấy lần một ngày sao.

Chất lỏng trong chai truyền chảy từ nữa chai đến gần cạn đáy, hai người cuối cùng cũng dừng lại.

Sầm Hạ thu dọn một chút, gọi Nghiêm Song lên rút kim.

Bác sĩ Nghiêm mang hộp y tế vào cửa, Quý Vãn Khanh trên mặt vẫn còn ửng đỏ chưa tan hết. Hắn nhìn sang, không nói gì, tiếp tục động tác trên tay.

Quý Vãn Khanh nhìn về phía Sầm Hạ, dùng ánh mắt "đã hứa giúp chị lấy lại công bằng" nhìn nàng.

Sầm Hạ gãi gãi đầu, lúng túng ho khan một tiếng, nói: "Bác sĩ Nghiêm, anh có đối tượng không?"

Động tác rút kim tiêm của Nghiêm Song khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn nàng.

Trong ấn tượng của hắn, cô gái này vẫn luôn rất khách khí.

Quý Vãn Khanh mím môi, nín cười.

Sầm Hạ lại ho khan một tiếng, nói: "Chị ấy có, đối tượng của chị ấy là tôi!"

Nói xong, nàng rụt rè cúi đầu xuống. Đối với bác sĩ Nghiêm này, nàng vẫn còn hơi sợ, nhưng không còn cách nào khác, phận làm vợ thật khó.

Nghiêm Song lạnh lùng "ừm" một tiếng, đáp: "Đã nhìn ra!" Mấy giây sau, hắn nói thêm một câu chậm rãi: "Yết hầu tiểu thư không được khỏe lắm. Vừa nãy cô ấy thử lên tiếng, tốt nhất cũng đừng quá gắng sức, nếu không sẽ không được đâu!"

Quý Vãn Khanh: !!!

Sầm Hạ: ...

Nghiêm Song với bộ mặt của một lương y, tiếp tục không thèm nhìn Quý Vãn Khanh mà xử lý vết thương sau khi rút kim tiêm.

Quý Vãn Khanh tức đến nỗi mặt đỏ bừng, chống cự muốn rút tay mình khỏi tay hắn.

Nghiêm Song nói: "Tiểu thư, châm kim nhiều, vết thương cần được xử lý một chút, nếu không sẽ nhiễm trùng."

Quý Vãn Khanh mạnh mẽ rút tay về, trừng mắt nhìn hắn, ra hiệu Nghiêm Song "cút ra ngoài".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!