Sau khi nhận được lời tỏ tình của Sầm Hạ, Quý Vãn Khanh giống như một cành cây khô được rót đầy sức sống, đột nhiên xanh biếc dạt dào, tràn đầy sắc xuân.
Cô thực sự rất vui, đôi mắt phượng không ánh sáng khẽ híp lại, khóe môi luôn giữ một nụ cười hướng về phía Sầm Hạ.
Sầm Hạ có chút bất đắc dĩ, dọa nàng, nói: "Quý Vãn Khanh, chị mà không ngủ, em sẽ bịt mắt chị lại rồi ném vào ổ mèo cho Sơn Khanh l**m!"
Bác sĩ Nghiêm nói, mắt cô tạm thời bị mù là do không chịu nổi đau đớn trong quá trình châm cứu cưỡng ép. Chỉ cần ngủ một giấc thật ngon sẽ nhanh chóng hồi phục. Nàng muốn Quý Vãn Khanh có thể nhìn thấy mọi thứ vào ngày mai.
Quý Vãn Khanh đưa tay.
"— Chị không muốn Sơn Khanh, chị muốn Hạ Hạ!"
Khoa tay xong, trên má tái nhợt của cô ửng lên một chút hồng, cô ngượng ngùng mím môi.
Sầm Hạ không nhịn được, cúi đầu, cắn nhẹ một cái lên gò má cô, nói: "Chai cuối cùng, tiêm xong nhất định phải ngủ!"
Quý Vãn Khanh dùng đầu ngón tay sờ vào chỗ bị nàng cắn đỏ, nụ cười trên mặt rất ngọt, nàng lắc đầu.
"— Chị không!"
Sầm Hạ bị tâm trạng của cô làm cho cũng rất vui vẻ, nàng nói: "Từ chối em đúng không?"
Quý Vãn Khanh gật đầu.
Sầm Hạ bị "tức" đến, đưa tay nâng đầu cô lên, giữ trong lòng bàn tay, cường thế hôn chặn trên đôi môi mềm mại.
Lông mi dài của Quý Vãn Khanh run rẩy, Sầm Hạ từ nông đến sâu cố gắng xâm nhập. Cô giống một chiến binh bại trận, chạy một lúc liền tự động đầu hàng, đón nhận theo.
Một nụ hôn kết thúc, chất lỏng trong chai truyền vẫn đang từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể cô. Quý Vãn Khanh mệt mỏi rũ rượi trên giường chỉ còn biết th* d*c, mí mắt trên dưới cũng mỏi mệt đến không thể nâng lên.
Sầm Hạ nói: "Xem chị có ngủ không, không ngủ thì còn hôn nữa!"
Quý Vãn Khanh nghe vậy, cố gắng mở mắt ra, cười tinh quái.
Sầm Hạ lại cúi đầu hôn cô.
Cô không còn sức để đáp lại, chỉ lặng lẽ hưởng thụ, mặc nàng tùy ý "du tẩu". Cô thích cảm giác bị nàng "cướp đoạt" như thế này.
Thời gian Sầm Hạ hôn ngắn hơn một chút, khi kết thúc dùng cùng một câu hỏi cô: "Có ngủ không?"
Quý Vãn Khanh khó thở, mí mắt trên dưới nặng trĩu, nhưng vẫn ngoan cường lắc đầu. Chờ tỉnh lại một lúc, cô lại mở mắt ra.
Sầm Hạ hôn cô, một lần cạn hơn một lần, cuối cùng chỉ là chuồn chuồn lướt nước chạm vào môi cô, nhưng mỗi khi nàng rời đi một chút, Quý Vãn Khanh liền mở mắt ra, những sợi lông mi dài rủ xuống đôi mắt không ánh sáng, chớp chớp...
Hai người cứ thế ồn ào một lúc, Sầm Hạ cuối cùng không còn cách nào, đá giày, chen lên giường, ôm cô vào lòng cưỡng ép ngủ.
Quý Vãn Khanh vui vẻ đến không ngủ được, một tay không treo truyền nước vẫn luôn nghịch ngợm trên người Sầm Hạ.
Sầm Hạ vươn tay nắm lấy nó, nàng viết chữ vào lòng bàn tay Sầm Hạ.
"— Hạ Hạ là của chị, thật hạnh phúc."
Sầm Hạ cảm nhận từng chút một động tác của cô, trong lòng vừa xót xa vừa ngọt ngào, hối hận vì không thổ lộ sớm hơn, hại nàng sợ hãi lo lắng bấy lâu nay.
Đồng hồ treo tường từng giây tíc tắc, Sầm Hạ ôm cô.
Quý Vãn Khanh ngửi mùi trên người nàng, không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng không chống nổi sự mệt mỏi của cơ thể, tiến vào trạng thái ngủ nông.
Sầm Hạ nhìn cô, hơi thở cô rất đều đặn, khóe môi vẫn còn vương nụ cười chưa tan hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!