Chương 27: (Vô Đề)

Quý Vãn Khanh mệt mỏi gục trên bàn. Sầm Hạ dùng khăn ướt lau mồ hôi bên thái dương cho cô Quý Vãn Khanh ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt rất ôn nhu.

Sầm Hạ dỗ dành: "Chị ơi, em ôm chị lên giường nằm một lát nhé?"

Quý Vãn Khanh bất động, cứ như vậy nhìn nàng.

Bất chợt tthư điện tử của Giang Hạc nhảy ra. Cô bò dậy từ bàn, nhấn mở tin nhắn xem.

Sầm Hạ xoa bóp vai cho cô, nhìn sang nội dung thư. Những thuật ngữ kỹ thuật chuyên môn nàng không hiểu, nhưng ý giục giã cuối thư thì rất rõ ràng.

Quý Vãn Khanh đặt đôi tay lên bàn phím, suy nghĩ đơn giản vài giây, đưa ra đại khái ngày hẹn phương án.

Bên kia gần như hồi đáp ngay lập tức: "Vậy ba ngày sau, hẹn gặp tại công ty của Quý Tổng, hi vọng cô đến lúc đó có thể đưa ra phương án hợp tác tối ưu!"

Sầm Hạ nhìn thấy thời gian trong thư, có chút lo lắng hỏi: "Chị ơi, lần này chị gặp phải đối thủ hợp tác này rất giỏi phải không?"

Động tác gõ bàn phím của Quý Vãn Khanh dừng lại một chút, quay đầu liếc nhìn nàng, gõ mấy chữ vào khung soạn thảo: "Nàng ta là thiên tài trong lĩnh vực IT, em nói có giỏi không?"

Sầm Hạ đọc xong, ngạc nhiên một chút, nói: "Thật sao? Vậy nàng ấy còn giỏi hơn anh Đường sao?"

Quý Vãn Khanh gật đầu.

Sầm Hạ nói: "À, anh Đường kỹ thuật giỏi như vậy, nàng ấy còn giỏi hơn anh Đường, vậy chị chẳng phải gặp rắc rối rồi sao?"

Quý Vãn Khanh trả lời xong thư điện tử, tựa người vào xe lăn, ngửa đầu nhìn nàng.

Sầm Hạ sợ nàng không thoải mái, vội vàng dùng hai tay kê đệm cho cô. Đôi mắt nàng rực rỡ như những ngôi sao bỗng rơi vào trầm tư.

Mu bàn tay Quý Vãn Khanh vươn qua, kéo vạt áo bên hông nàng.

Sầm Hạ bừng tỉnh khỏi suy tư, lo âu nhìn cô.

Quý Vãn Khanh đưa tay ra hiệu:

"— Chị với Đường Thiểu Vân, ai giỏi hơn?"

Sầm Hạ không chút do dự nói: "Đương nhiên là chị giỏi hơn, chị là người đẹp nhất, giỏi nhất trong lòng em!"

Khóe miệng khô khốc của Quý Vãn Khanh nhếch lên, đưa tay ra hiệu:

"— Vậy em lo lắng cái gì?"

Sầm Hạ nửa ngồi ôm lấy cô, cằm đặt lên vai cô, làm nũng: "Không lo lắng, chỉ là đau lòng cho chị, không muốn chị vất vả như vậy!"

Quý Vãn Khanh đưa tay sờ mặt nàng, cánh tay cô không còn mấy sức lực, dừng trên mặt nàng mấy giây liền trượt xuống. Sầm Hạ có một khoảnh khắc trong lòng rất khó chịu, nàng khẽ thở dài: "Em sao mà ngốc vậy, không thể giúp gì cho chị cả."

Quý Vãn Khanh đưa tay dỗ dành:

"— Nhà chúng ta có một người thông minh là đủ rồi, em làm trợ lý của chị."

Nơi công sở có rất nhiều thứ quanh co, phức tạp. Trước kia cô không muốn để Sầm Hạ biết những điều này. Thế nhưng từ sau lần trước xảy ra chuyện, cô hận không thể buộc Sầm Hạ ở bên cạnh mình. Cho dù gặp nguy hiểm, hai người có nhau vẫn hơn một mình đơn độc tuyệt vọng. Cô không dám trải qua cảm giác đó lần thứ hai.

Sầm Hạ vui vẻ, khuôn mặt nhỏ quệt vào gáy Quý Vãn Khanh, lẩm bẩm nói: "Thật sao? Em thật sự có thể làm trợ lý của chị sao?"

Quý Vãn Khanh gật đầu.

Sầm Hạ ôm cô, mặt dán vào mặt cô, cười nói: "Trợ lý thân cận của chị đáng gờm lắm nha. Vậy sau này anh Đường và bác sĩ Nghiêm, bọn họ đều phải nghe em, Sơn Khanh cũng phải nghe em!"

Trong lòng Quý Vãn Khanh rất thực tế, nàng đưa tay ra hiệu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!