Quý Vãn Khanh và Lưu Sáng trò chuyện khoảng một giờ, tất cả đều đi thẳng vào trọng điểm. Cô nói ra một mạch tất cả những bằng chứng có thể cung cấp, mỗi khi Sầm Hạ phiên dịch một câu, trong lòng nàng lại đau như bị roi quất.
Ngay cả Lưu Sáng, người đã làm việc trong bộ phận pháp lý nhiều năm, sau khi nghe xong cũng bị sốc nặng.
Tâm chí Quý Vãn Khanh rất kiên định, một khi đã đưa ra quyết định, dù có bị lăng trì toàn thân cô cũng không hề chớp mắt. Có những ký ức không thể nói ra, cô phải mất rất lâu mới có thể dùng ngôn ngữ tay để từ từ diễn đạt, nhưng cô từ đầu đến cuối không rơi một giọt nước mắt.
Lưu Sáng vừa cầm thông tin ra khỏi cửa, Nghiêm Song cũng rất chủ động mang theo hộp thuốc của mình đi vào. Tình trạng của Quý Vãn Khanh đã khá hơn nhiều so với mấy lần trước. Sầm Hạ nửa ngồi ôm cô, hốc mắt đỏ hoe. Nghiêm Song ho khan một tiếng.
Sầm Hạ vội vàng chấn chỉnh tâm trạng, đứng chỉnh tề bên cạnh Quý Vãn Khanh, gọi: "Bác sĩ Nghiêm."
Nghiêm Song cảm giác mình đến không đúng lúc, có chút lúng túng hỏi: "Tiểu thư cần giúp gì không?"
Quý Vãn Khanh lắc đầu, trực tiếp đưa tay ra hiệu:
"— Gần đây anh nghiên cứu bệnh án thế nào rồi? Trước khi mở phiên tòa, có thể cung cấp bằng chứng không?"
Nghiêm Song sững sờ một chút, nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Bác sĩ Nghiêm tất nhiên là "Phật hệ", nhưng chút tâm tư "Phật hệ" đó, trong mắt Đại tiểu thư, căn bản không đáng nhắc tới. Ngay từ khi hắn xúi giục Sầm Hạ để bản thân cô phải truyền dịch, Quý Vãn Khanh đã biết hắn muốn làm gì rồi.
Quý Vãn Khanh nhìn Sầm Hạ bên cạnh, từ từ đưa tay ra hiệu cho bác sĩ Nghiêm:
"— Tôi còn có thể đứng dậy được không? Em ấy muốn nhìn tôi mặc quần dài."
Cô từ đầu đến cuối vẫn nhớ kỹ, đêm hôm đó, đôi mắt sáng trong veo của cô gái trước mặt cô đã mong chờ đến dường nào khi phát hiện hai chân cô có phản ứng. Cô muốn đứng dậy, lại vì em ấy một lần nữa mặc quần dài.
Nghiêm Song nói: "Tôi sẽ dốc toàn lực, nhưng quá trình điều trị có thể sẽ hơi gian nan, tiểu thư ngài..."
Nửa câu sau hắn chỉ nói đến đó rồi dừng lại. Bệnh nhân Quý Vãn Khanh này là bệnh nhân khó chiều nhất mà hắn từng tiếp xúc. Tính tình cố chấp của đại tiểu thư thì không nói, mà cô còn chẳng chịu nghe lời bác sĩ dặn. Lỡ đâu trong quá trình điều trị có sai sót gì, cái danh "thần y Phật hệ" của hắn cũng chẳng còn. Hắn cũng không thể tùy tiện đảm bảo cho cô được.
Quý Vãn Khanh liếc nhìn hắn:
"— Anh nghĩ tôi sẽ không phối hợp với anh sao?"
Bác sĩ Nghiêm vội vàng xua tay: "Không có không có, chân của tiểu thư ngài không có vấn đề lớn. Tiếp nhận điều trị, đợi một thời gian nhất định có thể đứng dậy lại được!"
Quý Vãn Khanh đưa tay ra hiệu:
"— Một thời gian là bao lâu?"
Nghiêm Song: "..."
Thấy chưa, còn chưa bắt đầu điều trị đã gây áp lực cho hắn rồi. Làm bác sĩ riêng cho cô chủ Quý này cũng không dễ dàng gì.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Dài nhất không quá một năm..." Nhìn Quý Vãn Khanh vẫn nhìn mình, hắn lại đổi giọng: "Nửa... nửa năm."
Quý Vãn Khanh vẫn nhìn hắn.
Nghiêm Song nói: "Ba tháng?"
Quý Vãn Khanh cụp mắt, suy nghĩ một chút, sau đó đưa tay ra hiệu:
"— Được, cứ ba tháng. Ba tháng sau, tôi không chỉ muốn có thể mặc quần dài, mà còn muốn có thể mở miệng nói chuyện!"
Bác sĩ Nghiêm dừng lại một lát, thầm nghĩ, yêu cầu của ngài thật là "thấp" quá đi!
Quý Vãn Khanh nhìn hắn do dự, lại đưa tay ra hiệu:
"— Không làm được sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!