Chương 18: (Vô Đề)

Quý Vãn Khanh dần dần tiếp nhận một số công việc từ bộ phận tin tức của Đường Thiểu Vân. Tuy nhiên, cơ thể cô hiện tại thực sự quá yếu, không thể ngồi máy tính lâu. Thỉnh thoảng, nếu dùng sức quá độ, cả người cô ẽ rơi vào trạng thái kiệt sức, mất nửa ngày mới hồi phục. Dù vậy, cô vẫn vô cùng kiên trì, tỉnh lại là lại bắt đầu xem văn kiện, theo dõi số liệu.

Sầm Hạ rất đau lòng, nhưng những chuyện liên quan đến lĩnh vực chuyên môn, nàng không thể giúp được chút nào. Nàng chỉ có thể ở bên cạnh, khi Quý Vãn Khanh mệt mỏi ngả xuống, nàng giúp xoa bóp vai, ủ ấm cơ thể.

Sầm Hạ vốn không phải người dễ xúc động, nhưng mấy ngày nay, tận mắt chứng kiến Quý Vãn Khanh với một cơ thể tàn phế mà vẫn liều mạng làm việc để bảo vệ mình, nàng nhiều lần không kìm được, trốn vào góc khuất vụng trộm lau nước mắt.

Để tiện chăm sóc lẫn nhau, hai người đã chuyển đến ở chung một phòng sau khi xuất viện. Quý Vãn Khanh sợ giường, thường mất ngủ về đêm, nên Sầm Hạ luôn ở bên cạnh cô, ngắm nhìn cô, kể chuyện cho cô nghe. Chú mèo con Sơn Khanh cũng ở đó, nằm giữa hai người, thỉnh thoảng lại giẫm trên ngực Quý Vãn Khanh.

Sầm Hạ luôn miệng "tranh giành tình nhân" với chú mèo: "Ngươi vì cái gì chỉ giẫm chị ấy mà lờ đi ta?" Nàng bế chú mèo con lên, một cục nhỏ xù lông đặt trên ngực mình, dùng hai móng nhỏ của nó cào nhẹ lên phần mềm mại của nàng.

"Vì cái gì? Vì cái gì? Là của chị ấy to hơn ta à? Hay của ta không mềm bằng chị ấy? Hả?"

Quý Vãn Khanh mỗi lần nghe những lời "hổ lang" như vậy là lại xấu hổ đỏ bừng mặt, chui vào trong chăn, đưa tay nhéo eo Sầm Hạ.

Sầm Hạ khúc khích cười, chú mèo con từ tay nàng chạy thoát, chạy lên đầu Quý Vãn Khanh, dùng đầu vén chăn của cô.

Quý Vãn Khanh kéo chăn hở một khe nhỏ, chú mèo chui vào, cọ qua cọ lại trên người cô, trong cổ họng phát ra tiếng gù gù.

Sầm Hạ cũng làm theo, cố gắng chui vào nhưng Quý Vãn Khanh không cho. Nàng liền ở bên cạnh làm nũng: "Vì cái gì nó có thể vào, em không thể, chị thiên vị quá!"

Quý Vãn Khanh mặt giấu trong chăn, lén lút cười, nhưng vẫn không cho Sầm Hạ vào chăn của mình.

Hai người cứ thế đùa giỡn, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ ập đến. Quý Vãn Khanh ôm Sơn Khanh, chìm vào trạng thái ngủ rất nông. Trước đây, cô chỉ có thể nhắm mắt một lát khi cơ thể không chịu nổi, phần lớn là trong trạng thái hôn mê chứ không phải giấc ngủ thật sự. Hiện tại, so với trước kia, đã là tiến bộ rất lớn.

Khi Quý Vãn Khanh ngủ, Sầm Hạ giúp kéo lại góc chăn, dõi theo cô không muốn để cô bị ác mộng vây khốn. Càng về đêm, nàng càng dễ nghĩ lại khoảnh khắc mình ngất đi, Quý Vãn Khanh đã dùng giọng khàn khàn gọi tên nàng.

Mấy ngày nay Sầm Hạ vẫn luôn suy nghĩ, Quý Vãn Khanh rất có thể không phải bị mất giọng, mà là bị tắt tiếng, là một loại chướng ngại tâm lý sau khi gặp k*ch th*ch cực lớn, ít liên quan đến dây thanh quản.

"Vậy chân của chị ấy, có phải cũng giống như vậy không..."

Quý Vãn Khanh ngủ chưa đầy nửa giờ đã tỉnh dậy. Dưới ánh trăng, đôi mắt đen như mực của Sầm Hạ nhìn chằm chằm cô. Thấy cô tỉnh dậy, Sầm Hạ cong khóe môi cười với cô, ngọt ngào gọi một tiếng: "Chị ơi!"

Hàng mi dài của Quý Vãn Khanh khẽ run rẩy, mang theo một chút ngái ngủ khi vừa tỉnh giấc.

Sầm Hạ nói: "Chị ơi, hôm đó em nghe thấy chị gọi tên em, hay lắm!"

Quý Vãn Khanh sững sờ một chút. Cô cũng không biết vì sao hôm đó đột nhiên có thể phát ra tiếng. Sau này nhiều lần, cô đều thử phát ra âm thanh, nhưng khi mở miệng lại không nói được điều mình muốn nói. Cô đưa tay, chậm rãi ra dấu trong đêm tối:

"— Không có, em nghe nhầm rồi!"

Sầm Hạ xích lại gần hơn, dùng bàn chân đá chăn của cô, giống một con côn trùng nhỏ đang ngọ nguậy, mũi chân từng chút từng chút chạm vào bàn chân của Quý Vãn Khanh. Khi da thịt chạm vào nhau, cơ thể Quý Vãn Khanh đột nhiên run lên, bản năng né tránh sang một bên, liếc nhìn Sầm Hạ.

Mắt Sầm Hạ lóe sáng, vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo, khẽ gọi nhỏ giọng: "Có phản ứng, chị ơi, chân chị có phản ứng!

Trong khoảnh khắc đó, đáy lòng Quý Vãn Khanh như được một bàn tay nóng bỏng thổi phồng, ấm áp đến tận tim. Từ khi đôi chân tàn phế phải ngồi xe lăn, cô chưa bao giờ mong đợi mình có thể đứng dậy. Thế nhưng, lúc này nhìn cô gái trước mắt, cô lại hy vọng mình có thể đứng lên lần nữa.

Sầm Hạ nói: "Chị ơi, chúng ta đi gặp bác sĩ đi, em rất muốn nhìn chị mặc quần dài đó!"

Quý Vãn Khanh nhắm mắt, cố kìm lại sự ẩm ướt không kiểm soát trong khóe mắt. Rất lâu sau, cô mở mắt lần nữa, nhìn đôi mắt sáng trong veo của Sầm Hạ, đưa tay ra hiệu "Được!".

Sầm Hạ phấn khích quá mức, bổ nhào qua, ôm cả người Quý Vãn Khanh cùng chăn cuốn vào lòng. Chú mèo con bị nàng đè kêu "ô ô" lên.

Quý Vãn Khanh kéo nàng ra, ra hiệu:

"— Sơn Khanh sắp bị em đè chết rồi!"

Sầm Hạ cười, làm nũng không chịu buông: "Em mặc kệ, em muốn ôm chị!"

Quý Vãn Khanh búng tay, búng nhẹ lên trán Sầm Hạ. Sầm Hạ đau, cánh tay ôm chăn nới lỏng ra một chút. Sơn Khanh từ khe hở chui ra, nhanh chóng nhảy đến bên gối đầu, vòng đuôi quanh người Quý Vãn Khanh và nhe răng với Sầm Hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!