Chương 14: (Vô Đề)

Giám đốc Đường, một bậc thầy lập trình hàng đầu trong lĩnh vực của mình, giờ đây bị ép chuyển nghề sang vuốt mèo. Khoảng cách chuyên môn đã đủ lớn, ấy vậy mà đại tiểu thư còn cứ dùng đôi mắt sâu thẳm mà nhìn chằm chằm.

Anh cảm thấy cả da đầu mình đã tê cứng, tế bào não chết đi hàng loạt, chỉ có trái tim và hơi thở còn đang đập theo quán tính.

Chú mèo nhỏ lông trắng muốt được bàn tay to v**t v* một chút, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn hơn. TGiám đốc Đường đầy lòng tôn kính, dùng đôi mắt đen thui đón nhận ánh nhìn của Quý Vãn Khanh.

"Tiểu thư xin yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó!"

Sầm Hạ cố nín cười. Quý Vãn Khanh không thay đổi biểu cảm, từ từ hạ cánh tay xuống.

"— Ừm, về đi!"

Mặt Sầm Hạ hơi co giật. Khi Đường Thiếu Vân ôm mèo quay người, nàng không nhịn được, bật cười thành tiếng. Nhận ra sự thất thố của mình, nàng lại vội vàng nén tiếng cười xuống.

Đường Thiểu Vân khựng bước, giả vờ như mình bị điếc, tâm trạng phức tạp bước nhanh ra ngoài.

Sầm Hạ thấy anh lao ra khỏi phòng thì bật cười ha hả, tiếng cười giòn tan của nàng vang khắp cả tầng lầu.

Quý Vãn Khanh ngước mắt, bất động thanh sắc ra hiệu bằng tay:

"— Thật buồn cười sao?"

Sầm Hạ nói: "Buồn cười chứ, chị ơi chị không nhìn thấy bộ dạng anh ấy vừa rồi sao, quả thực y hệt cái meme 'nhà tư bản cầm dao kề cổ bắt nhân viên tự nguyện tăng ca' mà em xem trước đó, buồn cười chết mất, ha ha ha, anh ấy sao mà đáng yêu thế!"

Quý Vãn Khanh: "..."

Cô đưa tay ra, đôi mắt sâu thẳm như đầm lạnh nhìn Sầm Hạ: "Ai là nhà tư bản?"

Sầm Hạ bị nghẹn một chút, thu liễm lại rất nhiều.

Quý Vãn Khanh di chuyển xe lăn lại gần, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang cắm kim tiêm của Sầm Hạ đến một vị trí an toàn hơn, động tác rất dịu dàng.

Sầm Hạ khéo léo cười một cái, gọi: "Chị ơi."

Quý Vãn Khanh nhìn nàng. Nàng hỏi: "Tối nay chúng ta ăn gì đây? Em đói quá!"

Quý Vãn Khanh cụp mắt, nghiêm túc suy nghĩ mấy chục giây, sau đó ra hiệu bằng tay.

"— Canh trứng cà chua."

Cô cảm thấy bánh canh và súp cay là ngon nhất, nhưng chưa bao giờ có đầu bếp nào giúp cô làm. Vì vậy, canh trứng cà chua, trong nhận thức của cô, là món canh gần giống nhất với hai món ăn đó.

Sầm Hạ bĩu môi, giọng nũng nịu: "Em không muốn uống canh, em muốn ăn thịt!"

Đôi ngươi Quý Vãn Khanh kinh ngạc một thoáng, trong ánh mắt có những tia sáng li ti lóe lên. Nàng gật đầu, ra hiệu một tiếng "Được".

Các nàng vào bệnh viện khi trời đã tối. Các loại kiểm tra hành hạ đến tận bây giờ, lúc này đã là giờ đi ngủ của người bình thường. Nhưng chỉ năm phút sau khi Quý đại tiểu thư gửi tin nhắn, các đầu bếp của Quý gia đã đồng loạt ra quân, làm việc không ngừng nghỉ suốt đêm. Hai giờ sau, mùi thức ăn thơm lừng đã lan tỏa khắp hành lang bệnh viện.

Đường Thiểu Vân gõ cửa bước vào, lấy ra những hộp đựng thức ăn tinh xảo từ túi giữ nhiệt. Chẳng mấy chốc, chiếc bàn ăn nhỏ đã được bày biện như một bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch thịnh soạn.

Thời gian cấp bách, anh thậm chí còn không kịp thay quần áo. Lúc này, anh mặc một bộ đồ ngủ đen cộc tay, đứng thẳng tắp trước mặt đại tiểu thư. Mặc dù trước ngực dính đầy lông mèo, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ chuyên nghiệp của anh. Anh ưỡn ngực: "Tiểu thư, món ăn ngài gọi đã đến, mời ngài dùng từ từ!"

Sầm Hạ nhìn chằm chằm chiếc đùi gà to béo tẩm mật ong, mắt nàng nhìn thẳng đơ ra.

Quý Vãn Khanh nghĩ đến tình tiết "nhà tư bản cầm dao kề cổ bắt nhân viên tăng ca", hiếm khi ôn nhu đưa tay ra hiệu:

"— Vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi!"

Được đại tiểu thư khen một tiếng "vất vả", Đường Thiếu Vân thụ sủng nhược kinh, khi quay người đi ra ngoài, bước chân anh dường như cũng nhanh nhẹn hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!