Chương 13: (Vô Đề)

Trong khoảnh khắc nguy hiểm, đầu Sầm Hạ "ong" một tiếng, lập tức xuất hiện âm thanh máy móc lạnh băng:

[ Hệ thống bàn tay vàng công năng đã kích hoạt, kỹ năng: Tấn công. Ký chủ hiện tại có muốn sử dụng kỹ năng này không? ]

Trong tình huống như vậy, có kỹ năng này, Sầm Hạ gần như không chút do dự, lựa chọn sử dụng.

Trong bảng điều khiển màu xanh lam, một giao diện lựa chọn cấp độ sức mạnh bật ra, tương ứng cấp độ từ một đến mười. Sầm Hạ nhìn sang mấy vị sát thủ vạm vỡ đang chậm rãi tiến đến, không thèm liếc quan mà quả quyết chọn "Cấp mười".

Âm thanh máy móc tốt bụng nhắc nhở:

[ Cấp mười cấp là hình thức tấn công mạnh nhất, yêu cầu đổi lấy mười phần trăm giá trị hạnh phúc, lại gây tổn thương cực lớn cho chính cơ thể ngài. Mời ký chủ xác nhận có muốn sử dụng cấp độ này không? ]

Sầm Hạ: "Sử dụng!"

"Giá trị hạnh phúc có thể kiếm lại, thân thể bị thương cũng có thể từ từ hồi phục, nhưng mạng thì không thể mất. Quý Vãn Khanh chỉ có một!"

Hệ thống: [ Ký chủ anh minh, giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt. ]

Sầm Hạ: "..."

Những sát thủ vạm vỡ ngày càng đến gần. Quý Vãn Khanh với thân thể bệnh tật vẫn đứng thẳng trên xe lăn, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào. Cô thà chết, cũng phải che chở cô gái phía sau mình trước.

"Quý đại tiểu thư, đắc tội!" Gã to con dẫn đầu mở miệng.

Mấy tên khác theo sau bước nhanh hơn, tay nắm chặt cán dao, trên mặt hiện lên vẻ liều lĩnh.

[ Lựa chọn kỹ năng bàn tay vàng hoàn tất, xin chờ một chút... ]

Theo âm thanh máy móc vang lên, mấy tên sát thủ lao tới như chó điên. Thân thể Sầm Hạ đột nhiên run lên, toàn thân tràn đầy sức lực. Nàng bật nhảy một cú lộn mèo về phía trước, hai chân liên tiếp đá vào ngực hai gã to con đi đầu. Cường độ cực lớn khiến cả hai bay ngược ra xa hai mét, loạng choạng mấy cái mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.

Sầm Hạ còn chưa kịp phản ứng, một gã khác đã lao tới.

Máy móc âm: [ Tấn công, xoay tròn, đá nghiêng xuất kích! ]

Đôi chân dài của nàng sải bước về phía trước, xoay tròn 360 độ trên không, một cú đá xoáy móc vào cổ gã kia. Cho đến khi gã ta gồng mình chống đỡ, Sầm Hạ cũng không biết bản thân vừa làm cái gì.

Máy móc âm một tiếng: [ Tránh né! ]

Nàng thậm chí còn chưa nhìn rõ bóng người, liền vung cánh tay dài khóa một cái, một chiêu bắt gọn dễ dàng quật ngã gã vừa xông lên tiếp viện cho đồng bọn.

Lấy một địch bốn, chỉ mất không quá một phút, địch quân chỉ còn lại gã cuối cùng đang chờ giao chiến.

Gã kia cầm dao đang dốc sức xông về phía trước. Sầm Hạ còn chưa kịp nghĩ cách đối phó, cơ thể đã nhanh chóng lao lên. Khi hai người chạm mặt, nàng tung một cú đá chính xác vào mệnh môn của gã, khiến đối phương kêu la thảm thiết.

Khi Sầm Hạ kịp phản ứng, bản thân nàng lại bật cười.

Âm thanh máy móc chợt vang lên: [ Ký chủ, ngài đang sử dụng hình thức tấn công cấp mười, xin giữ nghiêm túc. ]

Sầm Hạ nghe vậy, chắp hai tay, "rắc rắc" n*n b*p gân cốt: "Có vị đại ca nào còn không phục, đến tiếp chiêu không?"

Hệ thống lại một lần nữa cảnh cáo: [ Ký chủ, ngài đang sử dụng hình thức tấn công cấp mười, xin giữ nghiêm túc, chớ tự tiện xuyên tạc chỉ lệnh. ]

Sầm Hạ thu liễm lại một chút, quay đầu nhìn Quý Vãn Khanh phía sau.

Quý đại tiểu thư lúc này trạng thái có chút không mấy lạc quan. Cô cứng đờ trên xe lăn, sắc mặt còn trắng hơn giấy, hai sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi, quần áo ướt dán chặt vào ngực, lờ mờ lộ ra hình dáng. Cô đã như vậy rồi, vẫn một tay ôm chặt chú mèo con trong lòng.

Sầm Hạ nhìn thấy cô như thế, sự đắc ý lúc trước cuối cùng cũng vơi bớt đi một chút. Nàng không suy nghĩ nhiều, chạy tới, "phù phù" một tiếng quỳ xuống trước mặt Quý Vãn Khanh, nắm chặt đôi tay lạnh băng của cô và bắt đầu an ủi.

"Chị ơi, không sao, không sao mà, em đã đuổi kẻ xấu đi rồi! Chúng ta an toàn rồi, đừng lo lắng nhé..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!