Chương 10: (Vô Đề)

Sau khi Quý Vãn Khanh rời đi, Sầm Hạ nhận được điện thoại của Quý phu nhân, nói về việc lễ lại mặt. Sầm Hạ lúc này mới ý thức được, mình đến thế giới này đã sắp là ngày thứ ba, mà hai ngày nay, nàng tuyệt đại đa số thời gian đều vùi trên người Quý Vãn Khanh, hiểu biết về bối cảnh thế giới này rất ít. Nhưng may mắn thay, tốc độ tăng chỉ số hạnh phúc không tệ.

Nàng cảm giác mình còn có thể tiến thêm một bước. Thế là, khi cúp điện thoại của Quý phu nhân, nàng đưa ra một yêu cầu khá mạo hiểm. Nàng muốn nhân cơ hội này, đưa Quý Vãn Khanh ra ngoài đi dạo một chút. Không ngờ Quý phu nhân lại đồng ý, còn dặn đi dặn lại nàng phải chăm sóc Quý Vãn Khanh thật tốt, đúng giờ uống thuốc các kiểu.

Sầm Hạ cúp điện thoại xong, từ phòng đàn bước ra. Quý Vãn Khanh lại đang ở trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh. Khác với những lần trước, ánh mắt cô bớt đi vẻ trống rỗng, thay vào đó là vài phần mơ màng.

Sầm Hạ nhón chân đi qua, nhẹ nhàng vỗ vai nàng một cái.

"Nghĩ gì thế, tiểu tỷ tỷ?"

Suy nghĩ của Quý Vãn Khanh bị kéo trở về, ngẩng đầu nhìn nàng.

Sầm Hạ nói: "Ngày mai là thời gian của lễ lại mặt, chị cùng em đi nhé?"

Quý Vãn Khanh được mời không kịp chuẩn bị, cô vẫn còn đang suy tư cái gọi là "lễ lại mặt" mà Sầm Hạ nhắc tới.

Sầm Hạ bỗng nhiên nghiêng người sang, môi đỏ sát qua bên tai cô, phả ra hơi thở ấm áp: "Lễ lại mặt là ngụy trang thôi, em đưa chị đi chơi, về trước khi trời tối nhé!" Nàng nói xong, còn nháy mắt với Quý Vãn Khanh, đôi mắt trong suốt chợt lóe lên, giống như đang chia sẻ một điều bất ngờ đã chuẩn bị từ lâu.

Bên tai Quý Vãn Khanh khẽ nhột, cơ thể không khỏi căng thẳng một chút, trái tim cô cũng dấy lên vài phần mong đợi.

Sầm Hạ thì vẫn thản nhiên như mây gió. Nàng chậm rãi ngồi thẳng dậy, theo thói quen một tay đặt ra sau lưng, tay kia khẽ chấm vào chóp mũi, vẻ mặt nghiêm túc suy tính: "Chị nghĩ xem, đi đâu bây giờ nhỉ?"

Quý Vãn Khanh: "..."

Cô cứ nghĩ nàng ta đã chuẩn bị vạn toàn, ai dè ngay cả địa điểm đi đâu cũng chưa biết, còn đang ở đây "lâm thời ra chiêu".

Sầm Hạ suy tư mấy giây, thần sắc sáng bừng lên: "A, có rồi!" Nàng xoay người, đôi mắt đen nhìn Quý Vãn Khanh: "Quán cà phê mèo thế nào? Em thấy người ta trên mạng hay v**t v* mèo, bé tí nắm trong lòng bàn tay mà cưng chiều đủ kiểu, chơi mà vui ghê, cả cái món sữa chua viên nữa."

Nàng vừa nói vừa bắt chước: "Mèo con nhà ngươi sao lại thế này hả? Ngươi sao lại mặc cái áo cổ chữ V trễ ngực thế này? Ngươi thật là quá hiểu ta nói cho ngươi biết, ngao... Tốt lắm mèo con, ngươi đã lĩnh hội được chân lý quyến rũ... A ha ha ha..."

Quý Vãn Khanh nghe tiếng cười ma quái của nàng, con ngươi không khỏi mở lớn hơn mấy phần.

Sầm Hạ vẫn tiếp tục, động tác vô cùng khoa trương: "Không phải nói toạc ra là muốn bao nhiêu, mà là muốn lộ vừa đủ thôi... Ai, ngươi nhìn xem, cái cạt áo này ai mà chỉ cài một cái, cái bụng toàn bộ lộ ra rồi. Mèo con nhà ngươi, ai dạy ngươi mấy cái này hả... Ừm?"

Nàng dường như quên mất rằng, phiên bản Thạch Cơ Nương Nương trên Douyin là một thứ không tồn tại trong thế giới này, huống chi Quý Vãn Khanh là thiên kim hào môn, không giống như những người làm công như các nàng, một người một mèo, một cuốn sổ, ngao du khắp giang hồ.

Cuối cùng nàng bị người ta đuổi đánh ra khỏi phòng. Thậm chí cả bữa tối "yêu thương" đột nhiên xuất hiện kia, cũng là được làm xong rồi sai người mang vào.

Quý Vãn Khanh bây giờ căn bản không muốn để ý đến Sầm Hạ. Trong phòng cô vẫn còn dư âm màn biểu diễn "như ma quỷ" của Sầm Hạ, gần như chỉ cần mất tập trung một chút là cô lại có thể nhìn thấy dáng vẻ khoa tay múa chân của người kia.

Sau khi trở về, Sầm Hạ đã làm một chút công tác chuẩn bị. Dù sao, mọi thứ trong thế giới này đều xa lạ đối với nàng. Quý Vãn Khanh lại là nhân vật của công chúng, nếu không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, tùy tiện dẫn đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm.

Sắp xếp xong hành trình cho ngày hôm sau, cũng đã gần mười một giờ đêm. Sầm Hạ rửa mặt xong, phát hiện đèn trong phòng Quý Vãn Khanh vẫn sáng. Nàng lấy điện thoại ra, vào WeChat, rồi khẽ "vỗ vỗ" vào ảnh đại diện của Quý Vãn Khanh.

Điện thoại của Quý Vãn Khanh đang nằm trong lòng bàn tay. Cảm nhận được chấn động, nàng lập tức mở màn hình.

Sầm Hạ rất đúng lúc gửi tới một meme đầu mèo nhìn quanh.

Quý Vãn Khanh vừa mới bình phục lại tâm trạng, lại bị nàng làm cho xáo động. Ngón tay nàng nhanh chóng gõ vài cái lên màn hình.

"Cô lại muốn làm trò gì nữa?"

Sầm Hạ gửi tới một meme "hưng phấn đến ngủ không được".

Quý Vãn Khanh muốn trả lời nàng, nhưng phát hiện mình căn bản không có ảnh động nào phù hợp để gửi. Cô lên mạng tìm, chọn đi chọn lại, vẫn không tìm được cái nào ưng ý.

Điện thoại của Sầm Hạ gọi đến.

Quý Vãn Khanh do dự giữa việc nghe máy và từ chối vài lần, cuối cùng vẫn chọn nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!