Ta buông bình nước nóng trong tay, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Khoảng cách gần đến mức ta có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập, hỗn loạn của hắn.
"Phu nhân?" Giọng hắn đầy bối rối.
"Trạch Ngọc, ta có đẹp không?" ta hơi nghiêng người về phía trước, buộc hắn phải đối diện với ta.
Hắn cố gắng cúi đầu, không hiểu vì sao phu nhân lại như thế, nhưng miệng vẫn thành thật đáp: "Phu nhân... rất đẹp."
Ta khẽ cười, trêu chọc hắn đúng là chuyện thú vị nhất.
"Trạch Ngọc, ngươi là hộ vệ do nhị ca tặng cho ta, nên ngươi phải nghe lời ta nói, đúng không?" Ta hỏi.
Hắn ngây người gật đầu, vẻ ngượng ngùng làm lu mờ đi sự lạnh lùng thường ngày.
"Vậy đêm nay, ngươi ngủ với ta nhé?" Ta cười hỏi, giọng nói mang một chút mị hoặc khác hẳn với sự dịu dàng thường thấy.
Tay ta v**t v* ngực hắn, hờn dỗi nói: "Ngươi bế ta lên giường được không?"
Có lẽ vì bị hành động quá đỗi chủ động của ta làm cho kinh ngạc, hắn nhất thời không dám nhúc nhích. Trong phòng ánh sáng lờ mờ, chỉ còn tiếng th* d*c của hai ta.
Không khí ái muội lập tức lan tỏa.
"Phu nhân." Nếu phu nhân chỉ vì Tề Túc mà buồn bực, muốn dùng cách này để giải sầu, thì dù sau này có muốn giết hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Hắn bỗng nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên ngực hắn, rồi bế xốc ta lên, khàn giọng hỏi: "Phu nhân không hối hận?"
Rõ ràng đã bị ta trêu chọc đến mức không chịu nổi, trong mắt đầy d*c v*ng, nhưng hắn vẫn cố hỏi lại ta một câu cuối.
Ta đưa tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai hắn: "Không hối hận."
"Phu nhân... thật sự quá trêu người." Trạch Ngọc cười khổ trong lòng.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh rít lên, nhưng trong phòng lại đầy hơi ấm, tiếng th* d*c không ngừng, một đêm không ngủ.
Chỉ là ta không ngờ, vốn chỉ là nhất thời hứng khởi, cuối cùng lại biến thành những đêm xuân triền miên.
…
Suốt gần hai tháng không gặp phu nhân của mình, Tề Túc không ngờ lần gặp lại này, nàng lại có vẻ tươi tắn, hồng hào hơn, khí chất cũng thêm vài phần quyến rũ.
Ta thấy Tề Túc ấp úng, biết ngay không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên, hắn mở lời: "Phu nhân, con của Kiều Kiều không giữ được, trong phủ giờ đang loạn lắm."
Ngụ ý là muốn ta trở về để làm người đứng ra lo liệu mọi chuyện.
Ta liền tỏ vẻ kinh ngạc: "Hài tử... sao lại không giữ được?" Ta kinh ngạc, nhưng thực ra là đang giả vờ.
"Kiều Kiều và Tề Man đã xảy ra mâu thuẫn, trong lúc giằng co..." Tề Túc không nói hết câu.
À, hóa ra người xui xẻo lần này không phải ta, mà là muội muội hắn.
"Mẫu thân bênh vực tiểu muội, nói là Kiều Kiều khơi chuyện trước." Hắn thở dài, "Nhưng Kiều Kiều vốn tính thiện lương, ta không tin nàng lại gây sự vô cớ."
Thế nên mới thành ra một mớ hỗn độn như thế này.
Ta tiếp tục đứng ngoài cuộc mà bình luận: "Thật là quá bất cẩn, đó là đứa cháu đầu tiên của Tề gia mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!