Chương 7: Đại Hội Mùa Xuân

"Đi? Đi đâu?"

Mình Dự níu áo cậu nhóc vội vội vàng vàng định rời đi.

"Chẳng phải-"

Orpheus ngơ ngác.

Đôi tai cáo khẽ vểnh, chiếc đuôi cũng hoà điệu vô đó mà nhịp nhàng phối hợp phe phẩy.

"Đại hội hoa anh đào chỉ vừa mới diễn ra, ta còn phải ở đây chủ trì. Nhưng không phải là ta thất hứa với nhóc. Ta sẽ cho người giúp nhóc."

Minh Dự lãnh đạm bảo.

Nói rồi, anh ngoắc tay, một cận vệ áo đen từ đâu xuất hiện kế sát bên anh. Bản thân Minh Dự cũng có chút giật mình không phản ứng kịp trước sự hiện diện quá bất thình lình đó.

"Người này sẽ đi theo và giúp nhóc. Kế hoạch của nhóc cũng ổn nhưng chưa chặt chẽ, để lật đổ một giáo phái không phải là một chuyện dễ dàng. Anh ta sẽ cùng nhóc đi điều tra thêm các thông tin khác. Sau khi đại hội hoa anh đào kết thúc, ta sẽ đến chỗ nhóc. Hãy dùng huyết khế chỉ đường cho ta. Đã nhớ chưa?"

"Vâng."

Orpheus gật đầu, ngoan ngoãn đáp.

"Mau đi đi."

Cậu nhóc long tộc với màu tóc đỏ rực nhanh chóng rời đi cùng cận vệ áo đen. Minh Dự thở dài, anh mới xuyên không có một ngày đã gặp một trong những tuyến diễn biến quan trọng của tiểu thuyết, haiz.. Anh đây không phải là người thích góp phần tham gia drama kịch tính cho lắm. Minh Dự bước đến cửa sổ, ngẩn đầu,  ánh mắt lãnh đạm nhìn màn đêm.

Ánh huyền ảo của dòng chảy đầy ắp những ngôi sao trên nền trời, tưởng chừng như trên đó tồn tại một dòng sông ánh sáng. Minh Dự không ngừng cảm thán độ tuyệt mỹ của bối cảnh trong tiểu thuyết. Nơi anh sống, vốn dĩ luôn chằng chịt các ánh đèn phố, đèn đường, chiếu sáng che khuất đi các vì sao xinh đẹp nên căn bản anh chưa một lần nào được chứng kiến một dải ngân hà đẹp đến mê hồn như ở đây.

Orpheus cùng cận vệ áo đen lả lướt thật nhanh qua từng khúc hành lang của cung điện. Hai người lặng lẽ rời đi khu cung điện nguy nga, tráng lệ, không để lại bất kỳ dấu tích nào.

Minh Dự ngắm nhìn bầu trời đến chán chê rồi bước lên giường ngủ, chuẩn bị cho ngày mai đầy mệt nhọc đang chờ anh phía trước.

Sáng sớm tinh mơ, mới ba hồi gáy của tiếng chuông nhà thờ vang vọng, Minh Dự đã tỉnh giấc. Anh choàng người, uể oải gắng gượng thoát khỏi sự mê hoặc của chiếc giường. Người hầu đã chờ sẵn sau cửa, nghe có tiếng động bên trong phòng, biết anh đã tỉnh, cô nhẹ nhàng gõ cửa và ôn tồn hỏi.

"Buổi sáng trong lành thưa hoàng thái tử,  chúng thần xin phép được vào giúp ngài chuẩn bị cho buổi lễ."

Ngay tắp lự, nườm nượp người hầu kéo vào phòng anh, lo tươm tất những việc sinh hoạt vốn anh luôn tự mình lo mỗi buổi sáng khi còn ở thế giới thực. Anh vẫn nghĩ thật kỳ lạ, quý tộc chứ đâu phải phế nhân, họ thật sự phải cần có người chải tóc, đánh răng, thay quần áo mỗi buổi sáng hay sao? Dù sao cũng không nên làm gì kỳ hoặc khác lạ với vị Shrine cũ kia. Anh im lặng mặc cho mọi người làm gì thì làm.

Quả nhiên nhiều cánh tay vẫn hơn hai cánh tay, việc chuẩn bị chẳng mấy chốc đã xong. Minh Dự tươm tất, đẹp trai, sáng sủa chứ tối không sủa, chuẩn bị cho buổi lễ. Anh bước ra ngoài, đi dạo qua khuôn viên cung điện. Như dự đoán, anh nhanh chóng bắt gặp cô em gái của mình

Jena.

"Ca! Chào buổi sáng!"

Jena tiến nhanh đến chỗ Shrine, định ôm chầm lấy anh nhưng nhớ đến những gì đã xảy ra gần đây. Shrine dạo này có hơi lãnh cảm với những hành động gần gũi của cô... Jena chỉ cười tươi, rồi vẫy tay chào hỏi anh với một biểu cảm em gái đáng yêu.

Minh Dự thở dài, anh thực sự không muốn chạm mặt Jena cho lắm. Dù gì nếu anh có quá nhiều hành động thân mật với cô, không ấy nam chính sẽ gọt anh thành nhân côn sớm hơn dự định mất. Tuy nhiên suy cho cùng, Jena trong cả bộ tiểu thuyết cũng chỉ là món đồ lợi dụng của nam chính, Minh Dự cũng thấy có một chút cảm thông cho cô. Cô chính là một nhân vật do anh viết ra cơ mà...

"Buổi sáng tốt lành, Jena."

Anh đáp lại lời chào với một thái độ khách sáo, không quá phũ cũng không quá thân mật.

"Chúng ta nên mau đi tới nơi diễn hành buổi lễ. Đừng để công chúng đợi lâu."

Trước lời chào của Shrine, Jena có hơi nhẹ lòng, hôm qua anh cư xử với cô cứ như người xa lạ. Hôm nay xem như đã có chút ân cần hơn rồi. Chiếc đuôi cáo tuyết nhẹ phe phẩy, cô vui vẻ đi theo sau Shrine.

Tuy nhiên trong suốt chuyến di chuyển đến buổi lễ, căn bản là một bầu không khí im lặng căng thẳng lạ thường. Trước kia, Jena luôn tám chuyện phiếm với Shrine một cách tự nhiên, cô có chút ủy khuất nhưng cũng đành cam lòng. Bầu không khí bây giờ tựa như lúc cô ở với Phoenix vậy. Luôn phải dè chừng cảm xúc của người kia để mà lựa đường cư xử cho phải phép...

Sau một hồi im lặng đến những người hầu cũng phải ngượng nghịu. Jena và Minh Dự rốt cuộc cũng đi đến quảng trường Republica

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!