Mình Dự tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cậu mở mắt, ngay lập tức nhận ra mình đang ở một không gian khác lạ. Căn phòng gỗ mộc mạc, trên tường treo những chiếc cờ trang trí kèm theo những hoa văn tinh xảo hình tròn, dường như là cờ tượng trưng cho đất nước nào đó. Xung quanh toàn sách với sách và cả những vũ khí treo tường. Trông không khác gì những căn phòng trong những game Fantasy Nhật Bản cậu thường hay chơi cả.
Cảm nhận được thứ gì đó kỳ lạ ở mông, Minh Dự không tắp lự nhìn xuống. Một thứ xốp xốp mềm mềm, đầy lông nhè nhẹ phe phẩy trước mắt cậu.
Là đuôi thú...
Còn là đuôi của chó sói.
Và đôi tai người của cậu...
Chúng cũng bị thay thế bằng một đôi tai thú to lớn vểnh lên như một đôi tai cáo. Thính giác và khứu giác của cậu cũng trở nên nhạy bén hơn cả bình thường. Minh Dự không khỏi ngạc nhiên nhưng bên ngoài vẫn một mặt bình tĩnh.
Minh Dự đang ngáo ngơ thì bỗng dưng có một tiếng bíp máy móc vang lên bên cạnh. Thu hút mọi sự chú ý của cậu.
-"Bíp! Đang tải gói hệ thống. Xin ký chủ vui lòng đợi một lát."
Cậu có cảm giác quen thuộc... Này chẳng phải là tình tiết đầu tiên của mấy bộ xuyên không xuyên khiếc gì đó sao? Mà đây hình như là cậu xuyên vào chính bộ truyện của mình viết... Vì những chi tiết quanh căn phòng y chang những gì cậu đã tả trong tiểu thuyết.
Minh Dự đưa tay lên cằm, ngồi suy đoán nguyên nhân. Chiếc đuôi sói bông mềm cũng ngừng lại, hiện ra dáng vẻ tập trung hoàn hảo.
Giờ nghĩ lại bộ truyện Minh Dự viết cũng bỏ hố nhiều quá, chỗ nào cũng có dân tình phẫn nộ cả, có thể xem rằng lý do cậu xuyên không là đây...
Nhức óc.
Minh Dự bắt đầu không nghĩ nữa để bảo toàn não cho bản thân, thay vào đó cậu lại tự lập cho mình kế hoạch sống theo đúng cách phũ nam chuẩn mực trong dị giới. Vì đơn giản nó nghe thú vị hơn nhiều. Cha đẻ bộ truyện ngồi đây, bàn tay vàng ngồi đây còn gì mà không ngại phũ cả toàn thế giới chứ. Ha hả! Minh Dự cười rõ lớn trong thâm tâm.
Chân lý sống duy nhất của Minh Dự chính là phũ! Đi đâu cũng phũ! Phũ là nhiệm vụ! Là trọng trách!
Minh Dự khoái chí, lăn qua lăn lại trên giường, mất hết cả tôn nghiêm, không để ý đến việc có người đang chần chừ đứng nhìn cậu qua khe cửa, không biết có nên vào hay không... Được 5 phút trôi qua, cậu rốt cuộc cũng bình tĩnh, đứng dậy đi xung quanh lục soát đồ đạc lấy thông tin. Không biết lúc cậu xuyên qua thì tình tiết đã đi đến đâu rồi.
Thấy cậu đã khôi phục dáng vẻ bình thường, người kia không ngại ngần nữa. Thẳng tiến bước vào, không thèm cả việc gõ cửa.
-"Ca! Anh dậy rồi!"
Minh Dự chưa kịp để ý tiếng kêu phát ra từ đâu thì một thiếu nữ lao tới ôm chằm cậu khiến cả hai ngả ngửa xuống sàn. Lưng cậu không khỏi có chút đau điếng.
-"A, Shrine... Em xin lỗi... Là do em quá vui mừng..."
Thiếu nữ y phục một thân sắc trắng, trông như một đoá hoa tuyết mỹ miều. Đôi mắt to tròn, sắc xanh lóng lánh, kết hợp cùng đôi lông mi dài cong vuốt khiến cho người khác nhìn vào liền không thể dứt ra. Mái tóc trắng mềm mượt từng sợi nhỏ phất phơ nhè nhẹ trong gió. Đôi tai cáo tuyết trên đầu cùng chiếc đuôi bông bông bên dưới không ngừng phe phẩy. Quả là một đại thiếu nữ đáng yêu.
Minh Dự đoán... đây chắc chắn là nữ chính
- Jena. Chả trách tại sao đám nam chính lẫn nam thứ lại mê mệt cô đến chết đi sống lại. Thế giới này xem ra rất biết cách buff sắc đẹp nữ chính lên tận mây xanh. Dù là chính tay cậu viết ra nhưng lại không tưởng có thể đẹp đến nhường này...
Nhưng mà đáng tiếc, Minh Dự thuộc thể loại vô cảm với tất cả sinh vật sống có thể hình giống loài người nên căn bản nhan sắc của nữ chính dù có đẹp đẽ hoàn mỹ đến đâu thì cũng không lọt vào mắt xanh của cậu.
-"Ây nặng chết mất. Vui gì thì cũng đừng hại một mạng người chứ. "
Jena ngượng đỏ mặt, anh trai cô
- Shrine chưa bao giờ nói cô như vậy cả. Từ lúc bước chân vào thú tộc đến nay, cậu luôn là người chiếu cố cô từng li từng tí, không khi nào buông lời giễu cợt cô, thậm chí còn dẹp luôn những đám tì nữ loan tin đồn thất chính về cô. Thế mà nay lại... Jena không kịp thích ứng, ngập ngừng đứng dậy, tách khỏi người Shrine.
-"Ưm... Shrine?"
Cô ấp úng gọi tên cậu.
-"Shrine...? À... Jena em tới đây là có chuyện gì?"
Cậu bộ dáng cách xa trả lời, ngữ vị nhàn nhạt, phủi quần áo làm màu, mắt phớt lờ Jena.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!