Chương 9: Canh bột cá

7361 theo sau Bùi Nhuận, lại bước vào gian bếp tối qua.

Tối qua, toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn vào cơm hoa hoè, hơn nữa vì trời tối, ánh sáng lờ mờ nên cậu cũng không để ý lắm đến cách bài trí trong bếp.

Giờ đây, cậu mới nhìn rõ ràng hơn.

Gian bếp nhà Bùi Nhuận không lớn, nhưng rất gọn gàng, ngăn nắp.

Không giống với những nhà khác trong thôn, bếp lò nhà y không quá to, chiếc nồi sắt đặt trên đó cũng chỉ dài chừng hai bàn tay của nam nhân trưởng thành, có lẽ vì trong nhà chỉ có một mình y.

Cách bếp lò không xa là một chiếc tủ gỗ hai tầng, hôm qua Bùi Nhuận đã lấy bát đũa và dấm từ trong đó ra.

Bên kia còn có một cái kệ gỗ, trên kệ từ trên xuống dưới chia làm ba tầng, mỗi tầng đặt một chiếc mẹt tre, bên trong đựng rau củ theo mùa.

7361 nhìn thấy Bùi Nhuận lật tìm trên kệ rau một lúc, sau đó lấy ra một nắm hành xanh rồi quay đầu hỏi cậu: "Hiện tại không còn hoa hoè nữa, canh bột cá được không?"

"Đó là gì?" 7361 chưa từng nghe qua, tò mò hỏi, "Ngon hơn cơm hoa hoè không?"

Khoé môi Bùi Nhuận khẽ cong, giả vờ cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Hương vị khác nhau, lát nữa ngươi nếm thử rồi nói xem món nào ngon hơn."

"Được!

"7361 đáp lời đầy hào hứng. 7361 cảm thấy Bùi Nhuận đúng là người tốt, ban nãy cậu còn chuẩn bị tinh thần để bị từ chối, không ngờ Bùi Nhuận chỉ mỉm cười rồi dắt cậu vào bếp. Bùi Nhuận cũng mang cả chiếc ghế gỗ nhỏ mà cậu vừa ngồi ban nãy vào, đặt qua một bên để cậu ngồi xuống."Ta có thể giúp một tay!

"7361 hăng hái đề nghị. Bùi Nhuận không từ chối, chỉ cười:"Vậy thì phiền ngươi nhóm lửa giúp ta."

"Được!

"Ngọn lửa trong lò bùng lên, 7361 ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại cho thêm một khúc củi vào. Lúc này, cậu mới để ý Bùi Nhuận đã xắn tay áo từ bao giờ, để lộ cánh tay rắn chắc, còn dùng một dải vải buộc gọn. Hành xanh được rửa sạch, thái nhỏ, dầu cũng đã đổ vào chảo nóng. 7361 đang chăm chú quan sát động tác của Bùi Nhuận thì y bất chợt quay sang dặn dò:"Ngươi lùi lại một chút, ta sợ dầu bắn vào người ngươi.

"7361 ngoan ngoãn bước sang một bên, sau đó thấy Bùi Nhuận bỏ hành đã thái nhỏ vào chảo dầu nóng. Tiếng xèo xèo vang lên bên tai, hương hành phi lan tỏa khắp gian bếp. Bùi Nhuận đổ thêm nước vào, đợi nước sôi thì từ từ thả từng nhúm bột đã đánh tơi vào nồi. Những mảng bột vàng nhạt cuộn tròn trong làn nước sôi sùng sục. 7361 không chớp mắt, chăm chú nhìn nồi canh như thể đang trông đợi một kỳ tích xảy ra. Mùi hương càng lúc càng đậm đà, cậu có chút sốt ruột:"Bùi Nhuận, còn phải đợi bao lâu nữa?"

"Sắp rồi.

"Bùi Nhuận vừa nói, vừa xoay bánh xe lăn, với tay lấy hai quả trứng gà từ trong tủ. Thấy y đập một quả trứng vào bát, 7361 lập tức nhào tới ngăn lại:"Trứng là để dành cho ngươi mà!"

Bùi Nhuận mỉm cười, đập tiếp quả còn lại, nhẹ giọng giải thích: "Ta biết, nhưng đây không phải là quả ngươi đưa."

"Nhưng mà..."

7361 cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói ra được. Trứng gà là cậu tặng cho Bùi Nhuận, vậy nên y không thể ăn, vì đó là đồ trao đổi.

Nhưng Bùi Nhuận không dùng quả trứng mà cậu tặng.

Vậy... có lẽ cũng được?

7361 cuối cùng cũng yên tâm.

Đôi đũa khuấy trứng trong bát, va vào thành sứ thô, phát ra âm thanh lanh canh giòn giã.

7361 chăm chú nhìn động tác của Bùi Nhuận, thấy lòng đỏ trứng dần tan vào lòng trắng, biến thành sắc vàng nhạt, bọt khí lăn tăn nổi lên, thế nào cũng thấy đẹp mắt.

Bùi Nhuận từ từ rưới trứng đã đánh tan vào nồi theo vòng tròn quanh miệng chảo, chỉ chốc lát sau, trên mặt nước sôi nổi lên từng đóa trứng vàng óng ánh.

"Xong rồi.

"Bùi Nhuận nói. Y lấy bát và đũa, múc một bát canh đầy, đặt lên bàn gỗ bên cạnh, giọng ôn hòa:"Qua đây ăn đi.

"7361 lập tức bước nhanh đến ngồi xuống. Bát canh cá bột trắng sánh bốc hơi nóng hổi, trên mặt rải rác những sợi trứng vàng ruộm cùng vài cọng hành xanh điểm xuyết, nhìn thôi đã thấy thèm. 7361 không đợi thêm được nữa, nhanh chóng nhận lấy chiếc thìa Bùi Nhuận đưa, lập tức múc một muỗng đầy đưa lên miệng."Chậm thôi, nóng lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!