Chương 8: Vườn rau

Khi 7361 đến tiểu viện có hàng rào, Bùi Nhuận không có ở đó.

Ôm trong lòng quả trứng và mấy quả dưa chuột, 7361 đứng ở cửa chờ một lát. Giữa việc rời đi hay đợi Bùi Nhuận, cậu chọn đợi.

Cánh cửa gỗ vẫn chưa được sửa, nghiêng nghiêng tựa vào một bên, trông chực chờ đổ xuống bất cứ lúc nào. 7361 dời nó sang bên rồi lại đặt về chỗ cũ, sau khi xác nhận nó sẽ không đổ, cậu mới bước vào sân nhà Bùi Nhuận.

Vào trong rồi, 7361 không do dự mà đi thẳng đến những luống rau.

Có thể nhận ra Bùi Nhuận không giỏi trồng trọt, mấy luống rau này so với hôm qua còn héo rũ hơn, những cây con đang hấp hối gục đầu xuống bờ ruộng, có cảm giác chỉ cần thêm vài hôm nữa là chết khô hết cả.

Không phải chủ nhân không chăm sóc, đất còn ẩm ướt chứng tỏ mới được tưới nước gần đây.

Hơn nữa, đối phương còn ngồi xe lăn mà vẫn có lòng trồng rau, đã là rất đáng quý rồi.

7361 ngồi xổm xuống, đỡ một cây con có lá úa vàng. Cậu không nhận ra đây là rau gì, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc giúp nó hồi sinh.

Những sợi ánh sáng xanh lượn lờ quanh đầu ngón tay 7361, quấn lấy cây con. Gần như có thể thấy rõ bằng mắt thường, những chiếc lá vàng dần chuyển thành xanh, thân cây vốn mềm oặt cũng từ từ đứng thẳng trở lại...

Chỉ trong chốc lát, cây con vốn gần chết đã tràn trề sức sống, thậm chí còn trông vô cùng tươi tốt.

Hôm qua cậu đã muốn làm vậy, nhưng bị Bùi Nhuận từ chối.

Thế nhưng, để một người máy nông nghiệp như 7361 nhìn thấy cây cối hấp hối mà không cứu, so với việc hủy hoại cậu còn khó chịu hơn.

Sau khi giúp hai luống rau hồi phục, tinh thần lực của 7361 cũng gần như tiêu hao hết.

Cậu tiếc nuối nhìn mấy luống còn lại, thầm tính ngày mai sẽ lại đến.

Không thể dùng tinh thần lực nữa, 7361 cũng không rảnh rỗi. Cậu tìm được một cây gậy gỗ trong sân, cẩn thận xới đất quanh cây con, nhặt hết đá vụn bỏ sang một bên, tiện thể làm sạch cỏ dại và sâu bọ.

Những việc này đã thành thói quen của 7361, hơn nữa cậu còn rất khỏe, chỉ với mảnh vườn nhỏ này của Bùi Nhuận, chẳng mấy chốc đã được cậu xử lý đâu ra đấy.

Phủi bụi đất trên tay, 7361 đứng dậy, định đi đến giếng nước để rửa tay thì nghe thấy giọng nói của Bùi Nhuận từ ngoài cổng.

"... Vậy thì làm phiền huynh rồi."

"Ngài khách sáo quá, chỉ là sửa cái cửa thôi mà. Nhóc Nhị Trụ nhà ta được tiên sinh dạy dỗ ở học đường cũng chẳng ít, việc này là điều nên làm...

"Lời vừa dứt, cánh cửa gỗ bên ngoài được người ta dời đi. Ánh mắt Bùi Nhuận chạm thẳng vào đôi mắt lấp lánh của 7361."Bùi—

"7361 còn chưa kịp gọi tên đối phương, đã thấy y giơ ngón trỏ đặt lên môi, làm động tác ra hiệu im lặng. 7361 không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Bùi Nhuận khẽ xoay bánh xe, cả người chắn ngay trước cửa."Vương đại ca, hay là hôm khác sửa cửa đi."

Vương Đại Giang vừa dời cánh cửa sang một bên thì ngẩn ra, nhìn bản lề gãy dở: "Không sửa nữa à? Bùi tiên sinh, cửa này hỏng hẳn rồi, làm sao để vậy được?"

"Không phải không sửa, mà là hôm nay chưa sửa."

Bùi Nhuận mỉm cười, vẻ mặt có phần áy náy, "Thật ngại quá, lại để huynh phải đi một chuyến uổng công."

Vương Đại Giang khoát tay: "Tiên sinh đừng khách sáo thế, ngài nói hôm khác thì hôm khác đi. Vừa hay ta cũng cần về tìm ít gỗ..."

"Vậy thì làm phiền huynh rồi."

"Ấy, chuyện nhỏ thôi mà." Vương Đại Giang lại nhấc cánh cửa lên, "Tiên sinh vào nhà trước đi, để ta dựng cửa lại giúp."

"Không cần đâu, cứ để vậy đi... Vương đại ca, huynh về sớm nghỉ ngơi đi.

"... Tiễn Vương Đại Giang xong, Bùi Nhuận mới xoay bánh xe tiến vào sân. Nhìn 7361 đứng giữa sân, mặt đầy khó hiểu, y khẽ thở dài:"Lại đói rồi à?"

"Cũng không quá đói." 7361 trả lời xong thì lập tức đưa quả trứng vẫn cầm trên tay nãy giờ ra trước mặt Bùi Nhuận, như dâng vật quý, "Bùi Nhuận, trứng gà! Cho ngươi nè!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!