Khi tiếng quát vang lên, từ trong nhà ào ra ba, bốn người. Dẫn đầu là một hán tử cao to lực lưỡng, trong tay nắm chặt một sợi thừng gai to bằng hai ngón tay, lao thẳng về phía 7361.
Hai người còn lại, một là nữ nhân trẻ tuổi, một là ca nhi trung niên.
Cả hai cùng tiến lên, xem chừng là muốn chặn đường 7361 bỏ trốn, đứng chắn hai bên.
Trương thị, người đã mất dạng suốt cả buổi chiều, lúc này đứng phía sau bọn họ, sắc mặt cay nghiệt, cất giọng the thé với hán tử kia:
"Thành Lâm, không cần nương tay! Để ta xem nó còn giở được trò gì!"
Người được gọi là Thành Lâm chính là cháu trai của Trương thị. Hai người còn lại, nữ nhân kia là tức phụ của gã ta, ca nhi trung niên thì là đệ tức (em dâu) của Trương thị.
Mấy người này đều do mụ gọi tới để giúp sức.
Nghe Trương thị nói vậy, Vương Thành Lâm xoa xoa hai bàn tay, cười hì hì: "Bá mẫu cứ yên tâm, đợi lát nữa trói được nó, bá mẫu hả giận xong, đừng quên tiền rượu của cháu đấy."
Nói rồi, gã lao thẳng về phía 7361, cánh tay to lớn vươn ra chộp lấy cậu. Nhưng còn chưa kịp chạm vào vạt áo, cậu đã linh hoạt né sang bên cạnh, nhẹ nhàng tránh đi.
Vương Thành Lâm bắt hụt một lần, lập tức ra tay lần nữa, nhưng kết quả vẫn như trước, 7361 lại tránh được.
Liên tiếp mấy lần đều như vậy, hai người cứ thế đuổi nhau chạy vòng quanh cái sân không mấy rộng rãi, gà bay chó sủa loạn cả lên.
Hai người còn lại muốn tiến lên chặn đường, nhưng cũng bị 7361 khéo léo tránh thoát.
Vương Thành Lâm chạy đến mức thở hồng hộc, chỉ cảm thấy bản thân như bị đem ra làm trò đùa, cơn giận lập tức bốc lên. Gã ta hậm hực nhổ một bãi nước bọt, nghiến răng quát: "Mẹ kiếp! Ngươi thử chạy tiếp xem?!
"Nói rồi, gã ta dốc toàn lực lao tới chụp lấy 7361. Lúc này, 7361 vốn đã thấy chạy vòng vòng cũng hơi chán, đang định dừng lại. Cậu nghiêng đầu, thản nhiên nói:"Được thôi.
"Đã có người tha thiết yêu cầu như thế, cậu đành nể mặt vậy. Chỉ thấy cậu nhẹ nhàng chống tay lên bệ cửa sổ bên cạnh, khẽ nhún một cái, thân ảnh đã linh hoạt bật lên, thoắt cái đã đáp xuống giữa sân. Trái lại, Vương Thành Lâm vì đột ngột thu lực không kịp, cả người lao thẳng vào bức tường phía trước."Bốp——
"Lực va chạm quá mạnh, khiến gã ta đập vào tường xong còn loạng choạng lùi lại mấy bước, cuối cùng ngã phịch xuống đất. Máu mũi lập tức chảy ròng ròng, miệng cũng bị va đến nứt ra, răng va vào môi đau buốt, Vương Thành Lâm che miệng"Ai u" không ngừng, trong miệng còn hàm hồ mắng: "... Ngươi... Lão tử phải đánh chết ngươi...
"7361 vẫn đứng ngay giữa sân, vẻ mặt vô tội, chẳng nói chẳng rằng, chỉ yên lặng nhìn kẻ đang rên la dưới đất. Trương thị thấy cảnh này, liền thầm rủa một tiếng, trong lòng tức tối mắng Vương Thành Lâm vô dụng, đến một tên gầy yếu cũng không tóm nổi! Trươnh thị lập tức quay sang quát hai kẻ còn lại:"Nhị Mai! Còn ngây ra đó làm gì?! Mau đóng cửa sân lại!
"Tức phụ của Vương Thành Lâm là một phụ nhân gầy gò, khuôn mặt đầy nét khổ sở. Nghe Trương thị quát, cả người nàng ta run lên, nhưng vẫn vội vàng xoay người đóng chặt cổng sân. Ca nhi trung niên kia chính là Lý thị, đệ tức của Trương thị. Nghe Trương thị nói vậy, ông ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ vì gã nam nhân vô dụng trong nhà còn phải dựa vào đại phòng nhà họ Vương. Ông ta chậm rãi bước tới chỗ 7361, ra vẻ khuyên nhủ:"Ta nói này, Tiểu Mãn à, hà tất phải như vậy? Làm dâu con sao có thể chống đối mẹ chồng? Chưa kể bây giờ ngươi chỉ có một thân một mình, hoàn toàn phải dựa vào nhà họ Vương.
Nếu thật sự chọc giận mẹ chồng, bà ấy mà đuổi ngươi về nhà mẹ đẻ, ngươi còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?
"Vừa nói, ông ta vừa tiến lên một bước, định đưa tay nắm lấy 7361, nhưng cậu cau mày, tránh đi. Bàn tay Lý thị lơ lửng giữa không trung, thoáng hiện vẻ lúng túng trên mặt, song ông ta nhanh chóng thu tay lại, tiếp tục nói:"Nghe lời thúc đi, cha kế của ngươi chẳng phải người dễ chung sống. Nếu bị đuổi về đó, e là ngày tháng chẳng dễ chịu gì.
Chi bằng cứ để mẹ chồng trút giận, sau này mới có đường sống yên ổn.
"Trong lúc nói, Lý thị kín đáo ra hiệu cho Vương Thành Lâm đang nằm dưới đất. Gã ta lập tức hiểu ý. Gã ta rên lên hai tiếng, nhân lúc 7361 còn đang nhíu mày lắng nghe Lý thị nói, bất thình lình bật dậy, cầm lấy đoạn dây thừng đã thắt sẵn, từ trên trùm thẳng xuống, trói chặt lấy cậu. Do chảy máu mũi nên mặt Vương Thành Lâm chỗ đỏ chỗ đen, dưới ánh đêm trông càng thêm đáng sợ. Gã ta siết chặt dây thừng, hung hăng quát:"Để xem ngươi bị xử lý thế nào!
"7361 không phải không nhận ra tiểu xảo của Lý thị, chỉ là cậu chạy trốn mãi cũng thấy mệt, nên chẳng buồn giãy giụa. Nhưng hiện tại dây thừng siết chặt quá mức, khiến cậu cảm thấy khó chịu, không nhịn được mà cựa quậy vài lần. Thấy 7361 bị trói chặt, tâm trạng Trương thị cuối cùng cũng khá hơn. Mụ lạnh lùng cười khẩy, bước tới gần, nghiến răng nói:"Để xem cái đồ sao chổi như ngươi còn dám phản kháng không!"
7361 đang cân nhắc có nên cắt đứt dây thừng hay không thì chợt dừng động tác: "Phản kháng?"
Suy tư một thoáng, cậu lẩm bẩm: "Vậy ý bà là... ta có thể đánh trả?
"Trương thị cầm trong tay một nhánh liễu đã chuẩn bị sẵn, vốn định quất cho 7361 một trận tơi bời, sau đó nhốt cậu vào phòng, bỏ đói ba ngày liền. Nghe thấy câu nói kia, mụ liền giơ tay, mạnh bạo bấm vào cánh tay 7361 một cái:"Vậy thì đánh trả đi!"
Nói xong, mụ quay sang Vương Thành Lâm ra lệnh: "Đem nó quẳng vào phòng bên cho ta! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại cái thứ sao chổi này, cho nó biết ai mới là chủ trong cái nhà này!"
Vương Thành Lâm lập tức đáp lời: "Vâng, bá mẫu!"
Chỉ có tức phụ của gã ta lộ ra vẻ không đành lòng, nàng há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị cha chồng Lý thị trừng mắt cảnh cáo.
Vì thế, nàng chỉ đành cúi đầu, im lặng không lên tiếng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!