Chương 5: Cơm hoa hoè

Chưa đợi được câu trả lời của Bùi Nhuận, 7361 đã bước qua cánh cửa gỗ đổ sập, chỉ mấy bước đã đến trước mặt y, đưa gói vải trắng trong tay ra.

"Đồ ngon, tặng ngươi.

"Sáng nay cậu nhận màn thầu của đối phương, mà đối phương chẳng hề đòi hỏi bất cứ thứ gì để đáp lại. 7361 cảm thấy con người này rất tốt, vì vậy cậu sẵn lòng chia sẻ đồ ăn quý giá của mình. Thế nhưng, người kia lại chẳng có động tĩnh gì, cũng không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt đẹp ấy lặng lẽ nhìn cậu. 7361 đợi một lát rồi dứt khoát đặt gói vải lên tay Bùi Nhuận, giải thích một câu:"Ta làm đấy, bánh, ngon lắm."

Gói vải vẫn được cậu ôm trong ngực suốt dọc đường, đến khi đặt lên tay Bùi Nhuận vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

"Ngươi......

"Bùi Nhuận khẽ mở lời, nhưng khi bắt gặp đôi mắt trong trẻo của 7361, phần còn lại của câu nói liền bị nuốt xuống. Y thu lại gói vải, nhẹ nhàng mỉm cười với cậu."Đa tạ."

"Không cần đâu, màn thầu của ngươi rất ngon, ta rất thích."

"Ngươi thích là tốt rồi." Giọng của Bùi Nhuận vẫn thong thả, ung dung như trước.

Tặng bánh xong, mục đích chuyến đi lần này của 7361 xem như đã hoàn thành.

Cậu vẫy vẫy tay coi như chào tạm biệt, sau đó xoay người rời đi. Chỉ đến khi bước ngang qua cánh cửa đổ sập trên mặt đất, 7361 mới chợt nhận ra mình vừa làm gì.

Hình như cậu đã làm đổ cửa nhà Bùi Nhuận rồi.

Chỉ cần buông tay là cánh cửa lập tức đổ xuống, hiển nhiên đã hỏng rồi.

7361 kiểm tra một lượt mới phát hiện bản lề cửa đã bị bẻ gãy bởi một lực mạnh, một đoạn còn sót lại vẫn mắc kẹt trên tảng đá.

Cậu có chút khó xử, cậu giỏi trồng trọt, nhưng không rành sửa chữa đồ đạc.

Đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, phía sau bỗng truyền đến tiếng bánh xe gỗ chuyển động.

7361 quay đầu lại, liền trông thấy Bùi Nhuận đang ngồi trên xe lăn.

"Xin lỗi, ta làm hỏng cửa của ngươi rồi." 7361 ngập ngừng một chút, rồi lại nói, "Ta không biết sửa.

"Tuy không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu, nhưng Bùi Nhuận vẫn nghe ra trong giọng nói ấy có chút áy náy. Y bất giác bật cười, dịu giọng trấn an:"Không sao, vốn dĩ nó đã hỏng từ trước, không phải lỗi của ngươi."

"Thật vậy sao?"

"Ừ."

"Được rồi.

"7361 đứng dậy, dựng tạm cánh cửa hỏng vào khung cửa, miễn cưỡng che chắn bớt cơn gió lùa vào. Sau đó, cậu phủi phủi tay, hướng về phía Bùi Nhuận nói:"Vậy, ta đi đây."

Rời khỏi nhà Bùi Nhuận, 7361 thẳng hướng chạy về phía cây hoa hoè.

Buổi sáng cậu đã thèm nhỏ dãi, nhưng sau đó vì ăn màn thầu trắng mà Bùi Nhuận đưa cho, nhất thời quên mất chuyện này. Giờ đã đến đây rồi, tất nhiên không thể tay không mà về.

Trăng tròn treo cao, trong bụi cỏ vang lên tiếng kêu của loài côn trùng không rõ tên. 7361 đứng dưới gốc cây hoa hoè to lớn, xoa xoa hai tay vào nhau.

Cơ thể này của cậu vốn không cao, có lẽ là do quanh năm thiếu dinh dưỡng, thành ra rất khó với tới những chùm hoa mọc ở trên cao.

May mà cậu có tinh thần lực hỗ trợ, ôm lấy thân cây to cỡ mấy người ôm, mấy cái đã trèo được lên đoạn giữa.

Dựa vào một nhánh cây to và chắc chắn, 7361 đưa tay hái một chùm hoa hoè.

Hoa hoè mấy hôm nay nở rộ vừa vặn, chưa đến mức tàn úa, nhưng cũng không phải chỉ toàn nụ hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!