Chương 46: Ngày mưa

Trận mưa này đổ xuống vô cùng dữ dội, lại rơi vào giữa đêm khuya.

Ở thôn Vương Gia, phần lớn các hộ gia đình đều đã gieo hạt kê, đậu hoặc cao lương cho vụ sau.

Cơn mưa này đến thật đúng lúc, hạt giống trong đất được tưới tắm thỏa thuê, chẳng mấy chốc sẽ bén rễ nảy mầm.

Nhiều nhà còn thở phào may mắn vì đã thu hoạch lúa mạch xong xuôi từ trước. Nếu không, trận mưa này mà kéo đến, lúa mạch trên ruộng chắc chắn sẽ bị hủy hoại toàn bộ, mà lương thực trong nửa năm sau e rằng cũng không còn hy vọng.

7361 không trồng lúa mạch, tự nhiên chẳng cần lo nghĩ. Về phần hai mẫu ruộng nhà Bùi Nhuận, cậu cũng chỉ gieo tượng trưng chưa đến nửa mẫu đậu nành và cao lương.

Không phải vì cậu lười biếng, mà là vì cậu vẫn luôn suy nghĩ xem làm thế nào để tận dụng thật tốt hai mẫu ruộng này.

Bản thân cậu không có đất đai đứng tên, cũng chẳng phải nộp thuế ruộng, không cần lo đến chuyện giao nộp lương thực. Hơn nữa, một người ăn no, cả nhà chẳng phải lo đói, vậy nên cũng không nhất thiết phải trồng toàn bộ thành cây lương thực chính.

So với chỉ trồng một loại ngũ cốc, 7361 thà gieo nhiều loại khác nhau còn hơn.

Việc này tất nhiên cũng có sự góp ý của Bùi Nhuận.

Trận mưa to này, từ nửa đêm trút xuống cho đến giữa trưa hôm sau, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Cũng may hôm nay không phải ngày vào huyện giao rau, 7361 không có việc gì làm, chỉ ngồi dưới hành lang, chống cằm nhìn màn mưa giăng giăng trước mắt.

Bên cạnh cậu là một khay bánh đậu xanh, chính là phần mà đêm qua Bùi Nhuận làm cho cậu mang về. Không chỉ vậy, trong tay cậu còn có một chiếc hộp gỗ nhỏ chuyên dùng để đựng thức ăn.

Chiếc hộp này do cậu nhờ Vương Đại Giang làm giúp từ trước, bên trong được ngăn thành tám ô vuông nhỏ bằng những tấm ván gỗ mảnh. Mỗi ô vuông đều đựng đầy các món ăn vặt như mứt, đậu phộng rang, tất cả đều là thứ mà 7361 mua khi vào huyện.

Nhìn màn mưa trước mắt, cậu tùy tiện lấy một món trong hộp nhét vào miệng, nhai hai cái, mặt lập tức nhăn tít lại.

Chua quá!

Chua đến mức nước miếng ứa ra không ngừng.

7361 khó chịu ôm miệng, muốn nhổ ra nhưng lại tiếc.

Cậu không có thói quen lãng phí đồ ăn, chỉ đành cố nén vị chua xé lưỡi kia mà nuốt xuống.

Vội vàng lấy một miếng bánh đậu xanh ăn để xua bớt vị chua, 7361 mới cúi đầu nhìn xem thứ mình vừa ăn phải rốt cuộc là gì.

Thì ra là sơn tra phơi khô!

Không biết đã mua từ khi nào, lại bị cậu vô tình lẫn vào đống thức ăn trong hộp nhỏ, giờ thuận tay bốc lấy mà bỏ vào miệng.

Loại sơn tra khô này vốn không thể ăn trực tiếp, đa phần là dùng để nấu canh, pha trà hoặc làm thuốc, vị chua gắt vô cùng.

7361 đương nhiên không biết điều đó.

Mà cho dù có biết, với tính cách của cậu, tám phần mười vẫn sẽ mua về nếm thử xem nó chua đến mức nào.

Giờ nhìn ô vuông nhỏ đầy sơn tra khô trước mắt, 7361 có chút phiền não, giờ thì phải làm gì với chúng đây?

Nếu Bùi Nhuận ở đây, y nhất định sẽ biết cách xử lý.

Bùi Nhuận lúc nào cũng có thể biến nguyên liệu đơn giản thành món ăn ngon. Chẳng hạn như bát cơm hoa hòe lần đầu tiên, hay bánh đậu xanh của ngày hôm qua.

Tiếng mưa rơi lộp bộp bên tai, từ xa còn vẳng đến những tiếng sấm ì ầm. 7361 chống cằm bằng một tay, tay còn lại khẽ nhéo một mảnh sơn tra khô nhỏ.

Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, cậu có chút muốn đi tìm Bùi Nhuận.

Trong ngày mưa như thế này, Bùi Nhuận không biết đang làm gì? Nghĩ đến đó, 7361 bỗng nhiên cảm thấy một mình ngồi đây thật trống trải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!