Chương 45: Bánh đậu xanh

Nhưng cậu cũng không im lặng được lâu.

Bùi Nhuận cầm lấy tờ giấy, đặt trước mặt, cẩn thận quan sát một hồi, rồi chỉ vào con số đầu tiên, hỏi: "Cái này đọc là 'thích' sao?"

7361 gật đầu.

"Vậy... nó có ý nghĩa gì?"

"...... Chính là số 7, con số 7 trong dãy 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7."

"Số đếm?"

Bùi Nhuận lại chỉ vào ba chữ phía sau, hỏi tiếp: "Còn những chữ này cũng là con số sao?"

"Ừm."

"Thất, tam, lục, nhất."

Bùi Nhuận đọc từng chữ một.

Dãy số vốn lạnh lẽo, nay qua giọng đọc của người khác, lại có một chút hơi ấm.

Chưa từng có ai gọi cậu như vậy.

Ở căn cứ hoang tinh, cũng không ai cố ý gọi tên một công cụ như cậu.

7361 không kìm được mà nở nụ cười. Cậu nhìn Bùi Nhuận, dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, là 7361."

Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, phủ lên đôi mắt mang ý cười của Bùi Nhuận một tầng sắc vàng ấm áp.

Y ngồi đối diện 7361 qua chiếc án thư, giọng nói ôn hòa nhưng lại nghiêm túc: "Đây là một cái tên rất hay. Ta nhớ kỹ rồi."

Gió đêm thổi qua mang theo chút se lạnh.

Trên mảnh đất cằn cỗi, thôn dân sau một ngày lao động vất vả đã thu hoạch được kha khá lúa mạch. Nhưng giờ phút này, họ vẫn chưa được nghỉ ngơi.

Những người nông dân siêng năng vẫn đang tất bật trên sân phơi, tiếp tục tuốt hạt từ những bó lúa mạch đã được phơi khô mấy ngày trước.

Tiếng người huyên náo vang vọng khắp sân phơi lúa.

Dưới ánh trăng đêm nay, những hán tử dùng sức kéo những phiến đá nặng hàng trăm cân, lăn từng vòng nghiền nát hạt lúa mạch.

Phu lang và tức phụ trong thôn thì cầm xẻng, không ngừng xới lên những lớp bột lúa mạch vừa mới nghiền xong.

Tương phản với sự náo nhiệt nơi sân phơi, tiểu viện rào tre ở rìa thôn lại yên tĩnh lạ thường.

Ngoài tiếng côn trùng kêu rả rích trong đêm, thỉnh thoảng mới có đôi ba câu nói truyền ra.

"...... Là như thế này sao?"

7361 một tay cầm muỗng gỗ, một tay giữ chặt chậu gốm.

Bên trong chậu là đậu xanh vừa mới hấp chín không bao lâu, vẫn còn bốc lên làn hơi nóng mỏng manh.

Cậu dùng muỗng ấn xuống lớp đậu mềm, rồi ngẩng đầu dò hỏi Bùi Nhuận: "Phải dùng bao nhiêu sức? Nghiền đến mức nào thì được?"

Nghĩ đến sức lực của 7361, Bùi Nhuận đáp: "Không cần dùng quá nhiều sức, chỉ cần nghiền nát là được."

7361 "À" một tiếng, liền cầm muỗng gỗ ấn xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!