Trên bàn sách, giấy Tuyên Thành đã được trải sẵn, nghiên mực nghiền ra nước đen nhánh.
Bùi Nhuận xắn nhẹ tay áo dài, một tay cầm bút lông, động tác thong thả chấm vào nghiên mực.
Ngòi bút lông hút đầy mực, điểm lên nền giấy trắng. 7361 mở to mắt, không chớp lấy một lần, nhìn chăm chú từng nét bút của Bùi Nhuận.
"Này là được rồi."
7361 ghé sát lại quan sát, chỉ thấy hai chữ kia trông vô cùng đẹp mắt. Cậu nhìn chằm chằm một lát, rồi chỉ vào chữ "Nhuận", cẩn thận nhận xét: "Chữ này có chút giống chữ trong sách."
Khóe môi Bùi Nhuận khẽ cong: "Ngươi nói không sai."
Giữa ngày hè oi ả, mực trên giấy rất nhanh khô lại. 7361 cầm tờ giấy lên, giơ ra trước mặt, ngắm nghía trái phải, hồi lâu sau quay sang nói với Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, ngươi có thể giúp ta viết thêm hai cái tên nữa không?"
Bùi Nhuận hơi nhướng mày: "Tên gì?"
"Thịt Nướng và Bánh Nướng.
"Việc này cũng chẳng có gì khó, chẳng mấy chốc, trong tay 7361 lại có thêm một tờ giấy, phía trên viết ngay ngắn những chữ mà cậu muốn. 7361 chăm chú nhìn hai tờ giấy trong tay, trong lòng có chút vui mừng, lại có chút mất mát. Thần sắc ấy rơi vào mắt Bùi Nhuận, y thản nhiên hỏi:"Là muốn ăn hai món này sao?"
7361 quay đầu: "Không phải."
Ngay sau đó, cậu giải thích: "Ta rất thích ăn thịt nướng và bánh nướng, nhưng những gì viết ở đây không phải món ăn, mà là hai cái tên."
"Ồ? Là người phương nào?"
"Không phải người, mà là hai cái sọt tre của ta."
"Sọt tre?"
Bùi Nhuận không hỏi vì sao 7361 lại đặt tên cho hai cái sọt tre, chỉ mỉm cười nói: "Tên rất đặc biệt."
"Ta cũng thấy vậy!"
Được tán đồng, 7361 khẽ cười, cả biểu cảm cũng trở nên sinh động hẳn. Cậu liền giải thích về nguồn gốc của cái tên.
"Bởi vì mọi người đều thích bánh nướng và thịt nướng, chẳng hạn như ngươi thích, ta cũng thích. Mà những thứ được người ta yêu thích đều đặc biệt, cho nên ta mới đặt cho chúng cái tên này... Như vậy, chúng sẽ không còn chỉ là hai cái sọt tre vô danh, không phải chỉ là công cụ có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Bởi vì chúng cũng là duy nhất, cũng là đặc biệt."
Nếu để người khác nghe được lời này, e rằng sẽ chỉ bật cười mà bảo 7361 làm điều thừa.
Rốt cuộc, trong mắt người đời, sọt tre vẫn là sọt tre, công cụ vẫn là công cụ. Chúng sẽ hỏng, sẽ rách, rồi sẽ bị vứt bỏ khi không còn dùng được nữa.
Việc đặt tên cho công cụ, trong mắt kẻ khác, chẳng qua là quái dị mà buồn cười.
Nhưng Bùi Nhuận không cười.
Nghe 7361 giải thích về nguồn gốc cái tên của hai chiếc sọt tre, khóe môi Bùi Nhuận dần thu lại ý cười.
Chờ cậu nói xong, y cũng không giống như thường ngày mà tùy ý phụ họa, mà chỉ lặng lẽ nhìn tờ giấy viết tên sọt tre trước mặt, tựa hồ đang chìm vào suy tư.
Hồi lâu vẫn không nghe thấy hồi đáp, 7361 cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi: "Bùi Nhuận, vì sao không nói gì?"
"Không có gì, ta chỉ cảm thấy những gì ngươi nói rất đúng.
"Bùi Nhuận lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa như thường ngày. Y lấy thêm một tờ giấy, đặt lên bàn sách, cầm bút trong tay, rồi ngước mắt nhìn người đối diện:"Còn muốn viết thêm tên nào khác không?"
"Khác?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!