Vương Kim Hà làm việc tại tiệm gạo trong huyện, 7361 mơ hồ nhớ rằng Hòe Hoa từng nhắc qua.
Đây là lần đầu tiên 7361 đặt chân đến tiệm gạo trong huyện.
Đối với việc gặp lại Vương Kim Hà, cậu không có cảm giác gì đặc biệt. Đảo mắt nhìn quanh, thấy trong tiệm chỉ có một mình ông ta, bèn thản nhiên nói: "Ta muốn mua hai cân đậu xanh."
Vương Kim Hà hừ lạnh một tiếng: "Không có."
Đương nhiên là có, nhưng ông ta không muốn bán cho 7361. Đối với người từng là con dâu trước đây, trong lòng ông ta hận đến nghiến răng.
"Không có sao?..." 7361 suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy cho ta năm cân gạo trắng."
"Không có."
"Thế gạo kê thì sao?"
"Cũng không có."
Hỏi liên tiếp mấy loại, Vương Kim Hà chỉ đáp một chữ: "Không có.
"Ai cũng biết, mở tiệm buôn bán đương nhiên phải có hàng. Nếu thứ gì cũng không có, vậy mở tiệm làm gì? 7361 tiếc nuối thở dài:"Tiệm của ông thoạt nhìn nghèo thật đấy.
"Câu này nói ra vô cùng chân thành. Lời vừa dứt, 7361 liền thấy sắc mặt Vương Kim Hà càng thêm giận dữ, bèn thuận miệng đề nghị:"Với thái độ này, tiệm của ông sớm muộn gì cũng phải đóng cửa."
"Ngươi!
"Lời đã nói xong, không mua được đậu xanh, 7361 chỉ khẽ lắc đầu, xoay người rời đi. Ra khỏi tiệm gạo, vừa vặn gặp hai người đang bước vào. 7361 dừng chân, nghiêng đầu hảo tâm nhắc nhở:"Trở về đi, cửa tiệm này không có lương thực."
Quản sự tiệm gạo, Trương lão gia: "?"
"Trương lão gia, sao ngài lại tới đây?" Vương Kim Hà vội vàng bước ra, trước tiên là nịnh nọt cười với Trương quản sự, sau đó lén trừng mắt nhìn 7361, giải thích, "Trương lão gia, ngài đừng nghe cậu ta nói bừa, người này đầu óc có vấn đề."
Bỗng dưng bị vu oan, 7361 thản nhiên đáp: "Đầu óc ta rất tốt."
Trương quản sự không phải kẻ ngốc, liếc mắt một cái liền nhận ra vẻ chột dạ của Vương Kim Hà, liền nhíu mày hỏi: "Chuyện gì đây? Sao lại nói trong tiệm không có lương thực?"
"Có, có chứ! Hôm qua vừa mới kiểm kê hàng hóa."
7361 nhân lúc thích hợp chen vào: "Vậy có gạo kê không?"
Vương Kim Hà: ......
"... Có."
"Thế còn gạo trắng?"
"... Có."
"Đậu xanh thì sao?"
"... Cũng có."
Vương Kim Hà trả lời từng câu một cách khó nhọc, mà ánh mắt nghi ngờ của Trương quản sự ngày càng sâu. Ông ta cắn răng, gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Khách quan, ngài muốn mua những thứ này sao?"
7361 nhướng mày: "À, ta chỉ cần hai cân đậu xanh thôi.
"Vương Kim Hà: ...... Chỉ trong chốc lát, 7361 đã mua xong đậu xanh. Xách túi lương thực trên tay, cậu thản nhiên nói với Vương Kim Hà, kẻ đang gượng gạo nén giận:"Ta thật sự cảm thấy đầu óc ông có vấn đề, nếu không ổn thì đi tìm lang trung khám thử đi."
Thực ra, 7361 còn định nói tốt nhất là cả nhà họ Vương cũng nên đi khám một lượt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!