Chương 41: Bị theo dõi

Số quả hạnh hơn phân nửa đã vào bụng cậu, nếu không phải Bùi Nhuận ngăn lại, e rằng cậu đã ăn đến ê cả răng, chẳng chừa lại chút nào.

Quả hạnh chua ngọt, lạnh lẽo, xua tan cái nóng oi ả của ngày hè, cũng làm dịu đi nỗi bực dọc trong lòng 7361.

Cậu đem toàn bộ hạt hạnh nhổ ra, vùi xuống đất trước cửa sau nhà Bùi Nhuận, nghiêm túc nói sẽ trồng cho y một rừng hạnh, để sau này Bùi Nhuận không cần đợi bạn bè mang đến, cũng có thể ăn hạnh thỏa thích.

Đương nhiên, để đổi lại, Bùi Nhuận phải làm cho cậu nhiều món ngon hơn nữa.

Bùi Nhuận vui vẻ nhận lời.

7361 nhân cơ hội lén gấp mấy quyển sách lại, giả vờ như không có chuyện gì, bâng quơ nói: "Đúng rồi, Bùi Nhuận, dưa lạnh ta trồng đã ăn được rồi, mai ta mang cho ngươi!"

Bùi Nhuận cũng chẳng vạch trần động tác nhỏ của 7361, khóe môi khẽ nhếch, mỉm cười hỏi: "Ngày mai có phải lại vào huyện không?"

"Đúng."

"Vậy lần này không cần mua thức ăn giúp ta nữa."

7361 quay đầu lại: "Ngươi không thích sao?"

"Không phải là thích hay không." Bùi Nhuận chậm rãi giải thích, "Ngày hè oi bức, đồ ăn để không được lâu."

"Thế ta mua thứ để được lâu.

"Bằng không, 7361 cũng ngại khi ngày ngày sang nhà Bùi Nhuận ăn chực. Bùi Nhuận cũng không quá kiên trì, chỉ nói:"Nếu thật sự muốn mua, vậy có thể ghé tiệm gạo mua ít đậu xanh."

7361 vui vẻ đồng ý.

Cất được sách mà không bị phát hiện, 7361 nán lại nhà Bùi Nhuận đến khi mặt trời dần khuất về Tây, chờ gió chiều thổi qua, xua tan cái nóng oi ả, rồi mới ôm lấy mớ hạnh mát lạnh rời đi.

Hai bên bờ ruộng vẫn còn không ít thôn dân bận rộn. Ai nấy đều tranh thủ lúc thời tiết dịu mát, gấp rút làm việc, bù lại những giờ bị nắng gắt hun cháy ban ngày.

Nhà họ Vương cũng không ngoại lệ, chỉ là có phần khác với những thôn dân đang vội vã thu hoạch.

Trên bờ ruộng, Trương thị trừng mắt nhìn Vương Minh Võ đang nằm dài một chỗ, ngực phập phồng vì tức giận.

"Một buổi trưa, ngươi chỉ cắt được có hai hàng lúa thôi sao?

"Trương thị chất vấn. Vương Minh Võ đưa tay quệt trán, dù trên đó chẳng có lấy một giọt mồ hôi:"Nương, hôm nay con không được khỏe, cắt được hai hàng thế này đã là cố gắng lắm rồi.

"Bên kia, hai đứa nhỏ nhà Lưu thị, đứa lớn cả buổi chiều bị cha sai đi cắt lúa, đứa nhỏ thì nhặt bông lúa rơi, nhìn thấy Trương thị nổi trận lôi đình cũng không dám hé răng, chỉ vội vàng bỏ dở công việc, lặng lẽ né sang một bên. Trương thị trừng mắt liếc hai đứa trẻ, rồi quay sang mắng lớn:"Đừng có mà giả bộ giống cha ngươi! Tưởng ta không nhìn ra ngươi lười biếng sao? Đại Tráng nhà bên mới có tí tuổi đầu mà đã cắt được nửa mẫu ruộng, còn ngươi thì chỉ biết nằm đây!

Những nhà khác ba bốn ngày là gặt xong, còn ngươi thì kéo lê ra bảy tám ngày vẫn chưa xong!"

Năm trước... năm trước là còn có Lý Tiểu Mãn, Vương Minh Võ trên ruộng cũng chỉ giả bộ làm vài ba động tác, câu có câu không mà làm cho qua chuyện, hơn nữa Trương thị khi đó cũng còn giúp đỡ...

Năm nay, Lý Tiểu Mãn không còn nữa, Lưu thị thì mới sinh con, Trương thị lại phải phân tâm chăm sóc Lưu thị ở cữ, còn phải lo liệu gia súc trong nhà cùng bao nhiêu việc lớn nhỏ, thành ra mọi chuyện đồng áng đều đổ hết lên đầu Vương Minh Võ.

Mà gã thì lười biếng đã quen, làm sao chịu vất vả cày cấy cho ra hồn?

"Nhà ta người đông như vậy, hết thảy đều dựa vào một mình con, con cũng đâu phải trâu ngựa, chẳng lẽ ngay cả nghỉ một chút cũng không được?"

"Ngươi cũng dám nghỉ à? Nói không chừng trời sắp mưa, đến lúc đó lương thực hỏng hết, cả nhà ngươi định uống gió Tây Bắc mà sống sao?"

Vương Minh Võ bĩu môi, lầm bầm gì đó trong miệng.

Trương thị nhìn vậy càng tức giận: "Ngươi lẩm bẩm cái gì đấy?"

"Con nói..." Bị mắng đến phát cáu, Vương Minh Võ cũng chẳng buồn nhịn nữa, lớn tiếng cãi lại,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!