Bị làm khó xử thì dĩ nhiên là không. Bất kể là Lâm phủ hay Bách Duyệt Hiên, thái độ đối với 7361 đều tốt đến không ngờ.
"Hôm nay ta kiếm được rất nhiều tiền, tận 1500 văn lận! Ngô đầu bếp còn trả lại cho ta một góc bạc nữa." 7361 không nhịn được muốn khoe công, vừa sờ sờ trên người, vừa lấy túi tiền ra.
Túi tiền làm bằng vải xanh lơ, bên ngoài có hơi cũ, nhưng đường may lại rất tinh xảo.
Đây là túi tiền Bùi Nhuận đưa cho cậu.
7361 mở ra, lật tìm bên trong rồi đổ hết ra tay, đếm một lượt, phát hiện chỉ còn lại chưa đến 30 văn tiền. Góc bạc vụn kia dĩ nhiên cũng chẳng còn nữa.
Ừm...
Người không có ý thức tiết kiệm như cậu, tiêu tiền hoàn toàn theo bản năng. Nhìn thấy gì muốn mua thì mua, thế nên tiền kiếm được bao nhiêu cũng chẳng giữ lại được bao nhiêu.
"... Tiêu hết rồi."
Bùi Nhuận cười khẽ, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đứng đực tại chỗ của 7361, dịu dàng nói: "Ngươi mới dọn vào nhà mới, cần sắm sửa thêm không ít đồ. Tiền vẫn có thể kiếm lại... Lần sau đi, lần sau nhớ để lại cho ta xem bạc.
"Được y nói như vậy, 7361 cũng thấy có lý. Dù sao ba ngày nữa cậu lại lên huyện giao hàng, khi đó lại có thêm một khoản tiền. Cậu liền tranh thủ ba ngày này trồng thêm rau, kiếm thêm chút tiền, đến lúc đó sẽ đưa cho Bùi Nhuận xem."Ngươi nói rất đúng.
"7361 nở nụ cười. Ánh mắt vô tình lướt qua hai cây mầm nhỏ trong sân, Bùi Nhuận cũng phát hiện ra, liền mỉm cười hỏi:"Đây là cây mới ngươi trồng sao?"
Lực chú ý bị dời đi, 7361 liền thu tiền về túi, sau đó hứng thú bừng bừng giới thiệu với Bùi Nhuận:
"Đúng vậy, mới mua đấy. Cây này là cây táo, còn cây kia là cây hạnh."
Hai cây nhỏ chỉ cao đến nửa người, trụi lủi đứng trong sân, cành cây thưa thớt, chẳng có lấy một mảnh lá.
Dù không rành chuyện đồng áng, Bùi Nhuận cũng biết thời điểm tốt nhất để di thực cây giống là vào mùa xuân, mà hiện tại đã là giữa hè.
7361 lại chẳng bận tâm đến điều đó: "Người kia nói, ba năm là có thể kết quả. Nhưng nếu là ta trồng, ta cảm thấy chậm nhất sang năm đã có thể ăn rồi."
Dứt lời, cậu quay đầu hỏi Bùi Nhuận: "Ngươi đã từng ăn quả hạnh chưa?"
"Ngẫu nhiên có nếm qua."
"Ngon không? Vị thế nào?"
"Chua ngọt xen lẫn, hương vị cũng tạm được."
7361 không nhịn được mà nuốt nước bọt, mắt dán chặt vào hai cành cây trụi lủi kia: "Ngươi nói có thể ăn, vậy nhất định là rất ngon."
Nói xong, cậu vỗ vỗ ngực, trịnh trọng hứa với Bùi Nhuận: "Vậy chờ sang năm có quả, ta sẽ dành hết cho ngươi."
Đáp lại 7361 vẫn là giọng nói ôn hòa trước sau như một của Bùi Nhuận: "Được."
Vì đã hứa với Bùi Nhuận, 7361 liền đặc biệt chăm sóc hai cây ấy. Mỗi ngày sau khi bận rộn với công việc đồng áng, cậu đều tận dụng số tinh thần lực còn lại để tưới bón cho chúng.
Cây giống lớn lên trông thấy, từ nảy chồi, đâm lá, đến khi mọc thêm những cành non mới, lúa mạch trong ruộng cũng đã chín vàng.
Những đợt sóng lúa ánh lên sắc vàng óng ánh, gợn theo từng cơn gió, hòa cùng cái nóng oi bức kéo dài.
Mặt trời cao cao treo giữa trời, không chút thiên vị mà thiêu đốt vạn vật dưới ánh nắng gay gắt.
Thôn dân thôn Vương Gia, cả già lẫn trẻ, đều ra ruộng. Những hán tử c. ởi tr. ần, khom lưng vung lưỡi hái gặt lúa. Phu lang cùng tức phụ thì đứng bên cạnh bó lúa lại thành từng bó gọn gàng. Trẻ con trong nhà, đứa nhỏ hơn theo sau nhặt hạt rơi vãi, đứa lớn một chút thì phụ giúp nấu cơm, đưa cơm ra đồng.
Liên tiếp mấy ngày, từ trong ruộng đến trên đường, đâu đâu cũng thấy bóng dáng bận rộn của thôn dân. Mọi người đều muốn tranh thủ khi thời tiết còn tốt mà nhanh chóng thu hoạch, phơi khô lúa mạch rồi cất trữ vào kho, tránh để bất chợt gặp mưa lớn, khiến một năm vất vả đổ sông đổ bể.
Học đường ở phía tây thôn cũng sớm cho học trò nghỉ, tạm ngừng giảng dạy. Những đứa trẻ ấy vốn là lao động chính trong nhà, tất nhiên phải về giúp đỡ thu hoạch. Còn Bùi Nhuận, vì không có học trò, y cũng trở nên rảnh rỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!