7316 từ chính phòng bước ra, trên tay xách theo một túi vải.
Túi vải ấy là lương thực đủ cho nhà họ Vương cầm cự gần một tháng, chừng hơn 50 cân.
Cậu chỉ dùng một tay mà nhấc lên nhẹ như không, sải bước qua bậu cửa chính phòng chẳng tốn chút sức lực.
Trương thị không thể ngồi yên được nữa, như thể vừa choàng tỉnh từ cơn mộng, mụ chỉ tay vào 7316, giọng the thé: "Ngươi làm gì, định làm gì hả?"
"Ăn cơm." 7316 đáp một cách hiển nhiên, thuận tay né đi cánh tay của Trương thị đang vươn tới ngăn cản.
"Ăn cơm? Ngươi ăn cái quái gì mà ăn?!
"7316 ngẩng đầu nhìn sắc trời. Lúc này vẫn còn sớm, còn lâu mới đến giờ cơm tối của dân quê, cậu không chắc chắn lắm, liền chần chừ nói:"Ừm... chắc là bữa trưa."
"Đồ sao chổi! Ta có hỏi ngươi chuyện này không? Ngươi định làm phản đấy à! Mau đặt cái túi xuống! Lương thực trong nhà, đến lượt ngươi động vào sao?!"
Trương thị vừa kinh hãi vừa tức giận, gần như nói năng lộn xộn. Mụ lao tới, định giật lại túi bột trên tay 7316. Nhớ tới sức lực kinh người của cậu khi cầm cán chổi trước đó, lần này Trương thị dồn hết sức bình sinh.
Vừa chạm được vào túi, 7316 đã buông tay.
Hơn 50 cân lương thực, nào phải thứ một tay Trương thị có thể nhấc nổi? Túi vải sượt qua tay mụ, rơi thẳng xuống, nện mạnh vào chân mụ ta.
"Ai u!
"Trương thị lập tức ré lên, cúi người ôm lấy bàn chân bị đập đến đau điếng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Trương thị còn chưa kịp phản ứng, đã lảo đảo, chân trái vấp chân phải, lại ngã nhào xuống đất. Cái mông vốn đã đau ê ẩm từ cú ngã trước lại hứng trọn một trận đau nữa, khiến mụ hít vào một hơi lạnh, mặt mày nhăn nhó đến méo mó."Ngươi... hức... đồ sao chổi! Ngươi muốn giết ta đấy à! Ông trời ơi, đồ lòng dạ đen tối, phản rồi, phản rồi mà!"
Trương thị vừa ôm chân r. ên rỉ, vừa mắng chửi, toàn những lời cay nghiệt.
Gương mặt vô cảm của 7361 cuối cùng cũng có chút biến hóa, cậu nhíu mày nhìn mụ đang ngồi bệt dưới đất, vừa gào vừa khóc.
Ồn quá, quá mức ồn ào.
Khi còn ở căn cứ hoang tinh, là một người phỏng sinh, số lần cậu tiếp xúc với con người ít đến đáng thương, vì thế cũng chẳng biết con người thực sự phải như thế nào.
Nhưng chắc chắn không thể giống như kẻ trước mặt này.
7361 không hiểu, tại sao lần nào cậu thấy người này, hoặc là gào khóc, hoặc là lăn lộn trên đất?
Thật khiến cậu khó hiểu.
Bụng lại vang lên một tràng réo rắt trống rỗng, kéo sự chú ý của 7361 quay về thực tại.
Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa, bây giờ quan trọng nhất vẫn là ăn cơm.
Cậu đưa tay nhấc túi bột lên, Trương thị thấy vậy lập tức nhào tới, đè chặt lên trên.
"Ngươi dám động vào lương thực thử xem!
"7361: ? Cậu ngoan ngoãn vươn tay chạm một cái. Trương thị: ! Thấy Trương thị ra vẻ thà chết cũng không buông tay, 7361 đành miễn cưỡng nhượng bộ:"Được thôi, nếu bà không muốn ta động vào lương thực, vậy thì đi nấu cơm đi.
"Trời đất bao la, ăn cơm là chuyện lớn nhất. Trương thị tưởng như mình nghe lầm:"Ngươi nói gì?"
"Đi nấu cơm." 7361 lặp lại, sau đó bổ sung thêm một câu, "Nhưng tốt nhất là nhanh lên, ta rất đói."
"Ngươi... ngươi...
"Trương thị run rẩy giơ tay chỉ vào 7361, tức đến mức nói không nên lời. 7361 chờ một lát, thấy mụ vẫn không nhúc nhích, bèn nghi hoặc hỏi:"Ngươi không đi sao?"
Trương thị cứ "ngươi" mãi mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh: "Ngươi dám sai bảo ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!