Chương 39: Cửa gỗ

Chờ đến khi 7361 khiêng hai cây giống trở về chỗ ở của mình, Vương Đại Giang vừa vặn mang khung cửa sổ đã làm xong tới.

Vương Đại Giang có chút tay nghề thợ mộc, lúc nhàn rỗi liền làm ít việc để kiếm thêm tiền trợ giúp gia đình. Trước đó, cửa gỗ nhà Bùi Nhuận bị 7361 làm hỏng, chính là do Vương Đại Giang ra tay sửa lại.

Lần này, cửa sổ nhà 7361 cũng do Bùi Nhuận đề nghị, giao cho Vương Đại Giang làm.

Hôm nay đúng là ngày đã hẹn để lắp cửa sổ.

Bởi vì hiện tại 7361 mang thân phận quả phu, sợ bị người khác bàn tán, nên tức phụ của Vương Đại Giang cũng đi theo cùng.

Thấy đồ vật trên tay 7361, nàng sững sờ một chút, vội vàng gọi phu quân mình đến giúp: "Trời ạ, sao ngươi lại khiêng cả cây về rồi, mau mau, Đại Giang, giúp một tay đi."

Vương Đại Giang buông công cụ trong tay xuống, định tiến lên hỗ trợ, nhưng 7361 đã nhanh hơn một bước đặt cây giống xuống, lại khách khí nói một tiếng: "Đa tạ."

Tức phụ của Đại Giang nhìn hai cây non kia, không khỏi tò mò: "Đây là cây ăn quả sao?"

"Ừm." 7361 chỉ vào hai cây giống dưới đất, "Cây này là cây hạnh, cây kia là cây táo."

Thôn Vương Gia không mấy ai chịu bỏ tiền mua cây ăn quả. Thời buổi này, tiền bạc khó kiếm, mỗi đồng mỗi cắc đều phải tính toán kỹ càng, chỉ tiêu vào những thứ thật sự cần thiết.

Tức phụ của Đại Giang thầm tặc lưỡi.

Ban đầu nàng còn tưởng 7361 vừa bị phân ra riêng, tay trắng chẳng có gì, không chừng còn phải lo bữa đói bữa no. Ai ngờ mới mấy ngày trôi qua, đã thấy cậu mua về một đống đồ.

Cái sọt tre đặt bên cạnh lúc nãy nàng không để ý lắm, nhưng những thứ đặt trên đó, vừa nhìn đã biết toàn bộ đều là đồ mua từ tiệm tạp hóa.

Chưa kể đến hai cây giống này, so với bạc trắng còn quý hơn.

Nàng cảm thấy kỳ quái. Không nói đâu xa, tình cảnh của Lý Tiểu Mãn ở Vương gia trước kia, mọi người trong thôn ít nhiều đều từng nghe qua hoặc tận mắt chứng kiến. Lúc phân gia, chẳng lẽ Trương thị còn có thể cho Lý Tiểu Mãn tiền?

Trừ phi đầu óc của mụ ta với lão Vương Kim Hà bị cửa kẹp.

Vậy thì, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Lý Tiểu Mãn lấy đâu ra nhiều tiền như thế?

Trong lòng tức phụ của Đại Giang xoay chuyển đủ loại suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía 7361 cũng lộ ra vài phần dò xét.

Cảm nhận được ánh nhìn đánh giá từ đối phương, 7361 nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì vậy?

"Tức phụ của Đại Giang: ... Nàng xấu hổ cười cười, ấp úng nói:"À... ta chỉ là muốn xem... Ngươi tính hôm nay trồng cây luôn sao?"

"Tất nhiên."

7361 xách theo cái xẻng mới mua, đi quanh sân một vòng, cuối cùng chọn được vị trí thích hợp. Cậu vung xẻng đào xuống, một mảng đất lớn lập tức bị xới lên.

Cậu sức lực dồi dào, lại có công cụ sắc bén, lớp đất cứng rắn dưới tay cậu chẳng khác gì đậu hũ, chẳng mấy chốc đã đào xong hai cái hố lớn.

Tức phụ của Đại Giang nhìn đến ngây người.

Nàng không phải chưa từng thấy qua phu lang làm việc, nhưng có nhà ai mà phu lang lại khỏe như thế này chứ? Hai cái hố to gần ngang nửa người, nếu để phu quân nàng đào, e cũng phải tốn không ít thời gian.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy 7361 nhẹ nhàng đào xong xuôi.

Bên kia, Vương Đại Giang đang lắp cửa sổ, cần người phụ giúp. Hắn quay đầu lại liền thấy tức phụ mình đứng đực ra đó, không khỏi lớn tiếng gọi:

"Nương đứa nhỏ, làm gì đấy? Mau lại đây giúp ta một tay!"

Gọi liền hai tiếng, tức phụ của Đại Giang mới hoàn hồn, vội vàng chạy đến giúp phu quân đỡ cửa sổ...

Mãi đến khi cửa sổ lắp xong, Vương Đại Giang thu dọn đồ đạc, sắc mặt của tức phụ hắn vẫn có chút kỳ quái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!