Trong cơn mơ màng, có thứ gì đó mềm mại, ấm áp lướt nhẹ qua trán cậu.
Xúc cảm này khiến cậu cảm thấy nhột nhột, theo phản xạ khẽ động đậy, rồi chậm rãi mở mắt.
Trước mắt một mảnh tối mịt, bên tai truyền đến tiếng nước chảy. 7361 quay đầu, liền thấy Bùi Nhuận cầm chiếc khăn ướt từ trong bồn nước lên, vắt khô, sau đó mới xoay người lại.
Hai người không hẹn mà nhìn thẳng vào mắt nhau.
Ánh nến lay động, bóng dáng họ hắt lên tường, khẽ nhảy nhót theo ánh sáng. Bùi Nhuận hơi khựng lại, rồi thong thả đặt chiếc khăn vải lên trán 7361.
7361 nhìn chiếc khăn trên đầu mình: "?"
Có lẽ thấy được vẻ hoang mang trong mắt cậu, Bùi Nhuận lên tiếng: "Ngươi ngất xỉu, bây giờ đang sốt."
"Ta?"
"Ừ."
"Ta bị bệnh?
"7361 kinh ngạc vô cùng. Dù gì thì lúc còn là người phỏng sinh, chưa từng nghe nói đến chuyện bị bệnh, chỉ có báo hỏng hoặc hết hạn sử dụng mà thôi. Lần đầu tiên trải nghiệm chuyện sinh bệnh, 7361 cảm thấy vô cùng mới lạ. 7361 bắt lấy chiếc khăn trên đầu, tò mò dùng tay sờ tới sờ lui. Bùi Nhuận thì khoanh tay ngồi trước giường, lặng lẽ quan sát động tác của cậu. Sờ soạng nửa ngày vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường, 7361 ngờ vực nói:"Bùi Nhuận, không nóng mà."
"Ngươi đang sốt, nhưng tay ngươi vốn đã ấm, tự nhiên không thể cảm nhận được sự khác biệt."
"Vậy sao?" 7361 dứt khoát ngồi dậy, nhìn Bùi Nhuận hỏi, "Vậy ta phải làm thế nào mới có thể sờ ra?
"Lòng hiếu kỳ của một người phỏng sinh lại trỗi dậy. Bùi Nhuận khẽ cười, không đáp mà chỉ hỏi:"Ngươi còn thấy chỗ nào không thoải mái không?"
7361 nghiêm túc cảm nhận một hồi: "Đầu hơi choáng, còn có chút đau."
"Uống chút nước ấm đi.
"Bùi Nhuận cầm chén nước đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cậu. 7361 nhận lấy, ừng ực uống mấy ngụm liền. Đặt chén xuống, cậu lại giơ tay sờ trán mình. Sờ mãi mà vẫn không thấy khác gì so với bình thường, bèn ngẩng đầu hỏi:"Bùi Nhuận, ngươi có thể lấy ra 'nóng lên' của ta không?"
Bùi Nhuận khẽ gật đầu.
"Ồ......
"Nói xong câu này, 7361 bỗng im lặng, chăm chú nhìn chằm chằm đôi tay mình, không biết đang suy nghĩ điều gì. Bùi Nhuận cũng không lên tiếng, căn phòng tức thì rơi vào tĩnh lặng. Cách đó không xa, bấc đèn dầu trên bàn khẽ lay động, phát ra những tiếng tí tách nhỏ. Cùng lúc đó, tay Bùi Nhuận đột nhiên bị một đôi tay khác giữ chặt, áp lên làn da nóng bỏng. 7361 vô cùng tự nhiên đặt tay Bùi Nhuận lên trán mình, ngay sau đó vui vẻ reo lên:"Bùi Nhuận, tay ngươi lạnh thật đấy!
"Vừa nói, cậu vừa giống như một con thú nhỏ, cọ cọ lòng bàn tay Bùi Nhuận, tựa hồ rất thích độ ấm từ tay y. Hơi thở nóng hổi phả lên da thịt, như muốn thiêu đốt cả bàn tay đang đặt trên trán cậu."Bùi Nhuận, ta có phải rất nóng không?
"7361 nở nụ cười nhỏ, như thể đây là một trò chơi thú vị. Bùi Nhuận không nói gì, cũng không rút tay về. Y chỉ lặng lẽ nhìn 7361, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, khiến người ta khó lòng nhìn rõ biểu cảm."Bùi Nhuận?"
Không nhận được câu trả lời, 7361 nghi hoặc nghiêng đầu, "Sao ngươi không nói gì vậy?
"Mãi lâu sau, giữa bóng đêm tĩnh mịch, rốt cuộc vang lên giọng nói của Bùi Nhuận. Khác hẳn thường ngày, thanh âm của y trầm hơn rất nhiều, chỉ đơn giản đáp một chữ:"Ừ."
Một tiếng "Ừ
"mang theo ý vị khó phân, khiến người nghe không rõ cảm xúc thế nào. Nhưng 7361 chẳng hề để tâm đến điều đó. Sau khi nhận được câu trả lời, cậu vui vẻ bật cười, lại vô thức cọ hai cái vào tay Bùi Nhuận, giọng nhẹ nhàng hỏi:"Vậy ta nóng đến mức nào?
Sờ lên có cảm giác gì?
"Lại một khoảnh khắc im lặng kéo dài, thậm chí còn lâu hơn lần trước. 7361 cảm thấy khó hiểu:"Bùi Nhuận, ngươi không nghe thấy sao?"
Trong căn phòng tối tăm, một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng lại vang lên.
"Ừ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!