Lâm quản gia là người làm việc sấm rền gió cuốn, vừa thương lượng xong liền lập tức sắp xếp xe ngựa, kéo theo 7361, một đường chạy thẳng về thôn Vương Gia.
Chiếc xe này vốn là xe chở hàng chuyên dụng của Lâm phủ, phía trước có xa phu của Lâm phủ đánh xe.
Có vẻ như Lâm quản gia thực sự rất vội, roi da trong tay xa phu quất vút lên, khiến chiếc xe chạy như bay. 7361 cùng Lâm quản gia ngồi ở phía sau, xóc nảy liên tục. Con đường mà ngày thường Lý đại thúc đánh xe bò phải đi mất một canh giờ, nay chỉ mất nửa canh giờ đã tới nơi.
Tiếng vó ngựa vang dội khiến cả thôn chú ý. Trong thôn xưa nay ít thấy xe ngựa, thời buổi này, người dân nếu muốn mua gia súc thì trâu bò vẫn là lựa chọn hàng đầu, vừa có thể cày ruộng, vừa có thể kéo hàng. Ngựa thì chỉ có những gia đình giàu có mới dám sắm.
Những thôn dân đang làm việc hai bên bờ ruộng nghe tiếng xe ngựa chạy qua, ai nấy đều không khỏi sững sờ, kinh ngạc bàn tán.
"Cha nó ơi, kia có phải xe ngựa không?"
"Hả? Nhà ai lại có xe ngựa thế?"
"Trong thôn ta nào có ai giàu đến mức mua xe ngựa? Chắc là người bên ngoài đi ngang qua thôi."
"Cũng đúng... nhưng mà nhìn hướng đi... Bên đó là ngọn núi phía Nam, ai lại đi ngang qua mà chạy vào núi chứ?
"...... Giữa lúc thôn dân đang xì xào bàn tán, xa phu đã đánh xe ngựa dừng lại ngay trước cổng rào tre nhà Bùi Nhuận. Lâm quản gia là người đầu tiên xuống xe, 7361 cũng theo sau nhảy xuống."Nơi này là nhà tiểu ca sao?" Lâm quản gia nhìn mấy gian nhà ngói bên trong hàng rào tre, hỏi.
"Không phải." 7361 đeo sọt lên lưng, "Ông cứ chờ ta ở đây, ta sẽ mang đồ ăn ra ngay.
"Người bình thường khi tiếp khách ít nhiều cũng phải có chút phép tắc, huống hồ dù không nhìn đến thân phận của Lâm quản gia thì ít nhất cũng phải nể mặt đối phương là người mua. Lẽ ra cậu nên mời ông ấy vào nhà ngồi một lát, nhưng 7361 hoàn toàn không có ý định đó. Lâm quản gia giờ phút này cũng chẳng buồn để ý đến những nghi thức xã giao ấy, chỉ vội vàng nói:"Tiểu ca, ta đi theo ngươi ra ruộng rau, có thể giúp được gì thì giúp một chút."
"Không cần, ông cứ chờ ở đây là được rồi."
Nhà Bùi Nhuận cách ruộng rau không xa, nhưng 7361 không thể dẫn Lâm quản gia đi theo mình. Một là ruộng rau nằm ngay sau hậu viện nhà Bùi Nhuận, hai là... cậu không thể để ông nhìn thấy cách mình dùng tinh thần lực, chuyện này rất khó giải thích.
Từ chối đề nghị của Lâm quản gia, 7361 đeo chảo sắt và bánh cam mới mua, bước nhanh về phía ruộng rau.
Lần thu hoạch sáng nay đã gần như vặt sạch một đợt rau củ. Dưa chuột và cà tím trên giàn chỉ còn lưa thưa vài bông hoa, măng tây cũng chẳng có bao nhiêu, rau hẹ vừa cắt xong chỉ còn lại những gốc ngắn ngủn.
7361 nhảy xuống bờ ruộng, khẽ thở dài.
Cậu đưa tay chạm vào giàn dưa chuột, sau đó ngồi xổm xuống đất, đặt lòng bàn tay lên nền đất màu nâu đen, điều động tinh thần lực, chậm rãi truyền vào cây trồng...
Nửa ngày trôi qua, 7361 đứng dậy, sắc mặt tái nhợt.
Sáng nay cậu đã tiêu hao không ít tinh thần lực, hơn nữa rau củ cũng không thể cứ thế mà thu hoạch vô tội vạ, thế nên dù đã dùng sức thúc đẩy, vẫn khiến tinh thần lực tổn hao một phen.
7361 lắc lắc đầu, xua tan cảm giác choáng váng, sau đó với tay lấy "Thịt Nướng
"bên cạnh, bắt đầu thu hoạch rau củ. Quanh quẩn một vòng trong ruộng, cậu cũng chỉ miễn cưỡng thu được một sọt. Lại là một tiếng thở dài nặng nề, 7361 đeo sọt rau củ mới hái lên lưng, bước lên bờ ruộng. Lúc quay về, cậu đi chậm hơn hẳn, cả người lắc lư. Khi về đến trước cửa nhà Bùi Nhuận, liền trông thấy Lâm quản gia đang trò chuyện với một người. Xa phu giữ dây cương là người đầu tiên phát hiện ra cậu, bèn quay sang nói với Lâm quản gia:"Quản gia, tiểu ca trở lại rồi."
Lâm quản gia ngoảnh đầu lại, lúc này 7361 mới nhìn rõ người đang đứng trước mặt cậu, là Bùi Nhuận.
"Tiểu ca rốt cuộc cũng về rồi.
"Lâm quản gia bước nhanh tới, vươn cổ ngó vào chiếc sọt sau lưng cậu. 7361 chậm rãi đặt sọt tre xuống trước mặt Lâm quản gia:"Chỉ có nhiêu đây."
"Chỉ có bấy nhiêu sao?
"Lâm quản gia lộ vẻ thất vọng. 7361 gật đầu."Thế còn ngày mai? Ngày mai không biết có thể thu được thêm không?" Lâm quản gia nói rồi lại bổ sung,
"Nếu có, không cần tiểu ca phải mang đến, ta sẽ phái người đến lấy. Còn về giá cả, ta sẵn sàng trả gấp ba, không, gấp năm lần so với trước!"
Lúc đầu 7361 định từ chối, nhưng nghe đến đây, cậu không khỏi do dự.
Năm lần, đó là một số tiền rất lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!