7361 có suy nghĩ gì?
Thực ra, cậu cũng định như vậy. Nhưng sau khi cân nhắc đến mảnh vườn nhỏ ở hậu viện của Bùi Nhuận, cậu hỏi: "Mỗi ngày ông cần bao nhiêu?"
"Bao nhiêu ad..." Ngô đầu bếp tính nhẩm rồi thử nói, "Dưa chuột và cà tím loại thường, mỗi ngày hai mươi cân. Rau hẹ và măng tây loại tốt, mỗi ngày bốn mươi cân."
7361 dứt khoát đáp: "Không có."
Ngô đầu bếp: "......"
Trầm mặc một hồi, ông lại hỏi: "Vậy mỗi ngày ngươi có thể cung ứng bao nhiêu?"
"Bằng lần này."
"Mỗi ngày hai sọt sao?"
"Ba ngày một lần."
Ngô đầu bếp: "......"
Nhìn cơ hội để Bách Duyệt Hiên hồi sinh ngay trước mắt, Ngô đầu bếp thật sự không cam lòng: "Tiểu ca, ngươi có chỗ nào khó xử sao?"
"Khó xử?" 7361 nghiêng đầu nghĩ ngợi. Nhà có rồi, ruộng cũng có, tiền cũng đang kiếm được, mọi thứ đều tiến triển theo hướng tốt.
"Không có."
Ngô đầu bếp: "......"
Ông cắn răng hỏi tiếp: "Vậy mỗi lần đưa tới không thể nhiều thêm một chút sao?"
"Không thể."
Ngô đầu bếp: "......
"Thật ra, ngay cả lượng rau hiện tại cũng đã là cực hạn của cậu. Chúng có thể sinh trưởng tốt như vậy hoàn toàn nhờ vào tinh thần lực của cậu. Nhưng tinh thần lực của cậu chưa hoàn toàn khôi phục, nếu tăng thêm nữa thì không thể gánh nổi. Dù cậu có muốn cũng bất lực. Nhân lực và tinh thần lực đều có hạn, nếu cứ tiêu hao liên tục, cơ thể cậu e rằng sẽ suy kiệt."Được, tạm thời cứ như vậy đi.
"Ngô đầu bếp bất đắc dĩ thở dài. Dù vậy, tình hình hiện tại cũng đã rất tốt. Trong quán ngày càng đông khách, những món làm từ rau của 7361 đã trở thành món đặc sắc, có thể bán với giá cao. Mà khách đến quán đâu chỉ gọi một món? Về lâu dài, việc kinh doanh chắc chắn sẽ khởi sắc. Nghĩ vậy, Ngô đầu bếp không tiếp tục cưỡng cầu nữa, sảng khoái giao tiền cho 7361. Lúc đưa dây tiền qua, ông chợt hỏi:"Còn chưa biết tiểu ca tên gì, nhà ở đâu? Sau này có việc, cũng dễ tìm ngươi."
7361 đáp: "Ở thôn Vương Gia, tên ta..."
Nói đến đây, cậu dừng lại.
Lý Tiểu Mãn không phải tên của cậu, đó là tên của nguyên chủ.
Cậu không có tên, chỉ có một dãy số.
Cậu vốn có thể thuận miệng nói ra tên nguyên chủ, giống như lần đầu tiên gặp Bùi Nhuận, cũng có thể tùy ý để Hòe Hoa và Vương thẩm gọi mình là Tiểu Mãn.
Dù sao thì bất kể là tên hay số hiệu, với cậu cũng chỉ là một cái danh xưng, chẳng có gì đáng để bận tâm.
Nhưng hôm nay, không hiểu sao, khi bị một người xa lạ bất chợt hỏi tới, cậu lại không muốn mở miệng.
Ngô đầu bếp đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy 7361 báo tên, tưởng rằng tiểu ca nhi này ngại ngùng, vội vàng nói:
"Aiya, là ta vụng về rồi. Nếu ngươi không muốn nói tên, vậy chỉ cần để lại họ cũng được."
7361: "......"
Ngô đầu bếp: "......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!