Chương 34: Tiền!

Nói xong lời này, 7361 ngước mắt nhìn Bùi Nhuận đối diện, hỏi: "Bùi Nhuận, có phải sẽ xảy ra chuyện hay không?"

Người đối diện rũ mắt trầm tư, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. 7361 đợi rất lâu vẫn không nghe thấy hồi đáp, lòng bắt đầu khẩn trương, đến mức lắp bắp: "Như... như thế nào đây?"

"Đúng vậy, phải làm sao bây giờ?

"Bùi Nhuận thở dài một tiếng. 7361: ......"... Ta đi tìm hai người bọn họ nói chuyện, bảo họ quên đi chuyện này, vậy có được không?"

"Nhưng chuyện đã nhìn thấy rồi, sao có thể quên được?

"Đây quả thực là một vấn đề nan giải, cũng giống như cậu không thể nào quên được hương vị của cái bánh nướng ngày hôm qua. Hòe Hoa và Vương thẩm hẳn cũng không dễ dàng quên được cảnh tượng cậu và Bùi Nhuận ở bên nhau. Nhưng mà... 7361 đột nhiên nhận ra bản thân đã sai lệch trọng điểm, liền lập tức truy hỏi:"Bùi Nhuận, ngươi vẫn chưa nói rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đâu?

"Người đối diện, từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu, chợt ngẩng lên. Dưới ánh nến leo lét, đôi mắt y nhìn cậu từ xa, tràn đầy ý cười. 7361 chậm chạp nhận ra điều này, ngạc nhiên hỏi:"Ngươi cười cái gì?"

"Không có."

"Ngươi cười, ta thấy rồi.

"7361 quả quyết chắc chắn. Bùi Nhuận thản nhiên thừa nhận:"Ừ, ta cười."

7361: "......

"Cậu cảm thấy hình như mình bị trêu chọc, nhưng lại không tìm ra chứng cứ. Rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ mãi cũng không biết nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể ngồi tại chỗ, hậm hực trừng mắt nhìn Bùi Nhuận, ngay cả cơm trước mặt cũng không còn thấy thơm ngon nữa. Thấy vậy, Bùi Nhuận thu lại ý cười nơi khóe môi, nét mặt hơi nghiêm lại, nói:"Không có chuyện gì, không cần lo lắng."

"Ừm? Nhưng lúc trước ngươi đã nói..."

"Chuyện lúc trước là lúc trước, bây giờ thì không sao nữa.

"7361 nghiêng đầu nhìn Bùi Nhuận, cảm thấy lời y nói khó hiểu vô cùng. Thấy vậy, Bùi Nhuận kiên nhẫn giải thích:"Trước đây, khi ngươi còn ở nhà họ Vương, thân phận có nhiều điều bất tiện. Nếu có người thấy chúng ta ở cùng nhau, dù quan hệ giữa chúng ta trong sạch, nhưng nếu kẻ có tâm lan truyền lời đồn nhảm, sẽ có không ít kẻ buông lời chửi rủa ngươi.

Dù ngươi không để tâm, nhưng nghe những lời dơ bẩn đó nhiều cũng không phải chuyện tốt."

"Nhưng bây giờ, ngươi đã không còn quan hệ với nhà họ Vương nữa, nên từ nay về sau cũng chẳng cần bận lòng chuyện này."

"Thật sự như vậy sao?" 7361 nghe nửa hiểu nửa không.

"Ừ." Bùi Nhuận đẩy bát cơm mạch đầy ắp về phía cậu, "Được rồi, cơm sắp nguội rồi, mau ăn đi.

"Nếu Bùi Nhuận đã nói không có chuyện gì, vậy chắc chắn là không có chuyện gì. Dù nghe không hiểu, 7361 cũng lười suy nghĩ về những chuyện chẳng liên quan đến mình. Lập tức, sự chú ý của cậu lại bị chén cơm trước mặt thu hút, vui vẻ nói:"Vậy ta ăn đây!"

Cơm dĩ nhiên vô cùng ngon. Cà tím được nấu mềm nhừ, mang theo chút vị ngọt tự nhiên, hòa quyện trong phần nước sốt đậm đà, ăn kèm với cơm mạch mới nấu, một miếng đưa vào miệng, cả vị giác lẫn dạ dày đều được thỏa mãn đến cực hạn.

Cậu ăn đến mức không rảnh mà nói chuyện, miệng chỉ phát ra vài âm thanh lẩm bẩm không rõ, cả người vùi đầu vào bát cơm, chuyên tâm thưởng thức bữa ăn.

Bùi Nhuận vẫn như mọi khi, ngồi ở phía bên kia bàn gỗ, ánh mắt nhu hòa nhìn 7361 đang đắm chìm trong thức ăn, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Trong sân nhỏ, yên tĩnh không một tiếng động.

Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có nhà bếp tỏa ra chút ánh sáng ấm áp màu hoàng kim.

Những tầng mây lưu động trên trời dần che khuất ánh trăng, rồi lại chầm chậm tan đi.

Cánh cửa nhà bếp lần nữa bị đẩy ra.

7361 vác túi lương thực trên lưng, tay còn xách theo chiếc sọt tre lúc trước đặt ở chỗ Bùi Nhuận, hướng bóng người trên xe lăn phía sau vẫy tay: "Ta đi đây."

Ánh mắt Bùi Nhuận dừng lại trên chiếc túi lương thực trên vai cậu, khẽ thở dài một hơi không tiếng động:

"Nếu ngươi đã tin ta, thì cứ để túi lương thực này ở chỗ ta. Đợi khi nào cửa sổ bên nhà ngươi sửa xong, rồi hãy mang về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!