Chương 33: Quan hệ

Nghe được tiếng thở dài này, Hòe Hoa  liền không kìm được nước mắt rơi xuống, cũng chẳng còn bận tâm gì đến chuyện Tú tài hay không Tú tài nữa.

Nàng kéo kéo tay áo 7361, mếu máo nói: "Tiểu Mãn, không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."

7361 thu lại ánh mắt vừa đặt trên bóng dáng Bùi Nhuận, khó hiểu hỏi: "Cái gì sẽ tốt lên?"

"Tất cả!" Hòe Hoa siết chặt nắm tay, thay cậu động viên,

"Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên hết thảy! Ngày hôm qua ngươi chẳng phải đã bán rau kiếm tiền rồi sao? Dù sao thì cũng sẽ ổn cả thôi!"

Bị cổ vũ một cách khó hiểu, 7361 đáp: "Ừm, cảm ơn ngươi."

"Ngươi còn nói cảm ơn với ta làm gì, chúng ta là bạn tốt mà."

7361 không khỏi bật cười: "Ngươi nói đúng."

Hai người quanh quẩn một vòng quanh trong nhà, Hòe Hoa lại bắt đầu phấn khởi: "Ta cảm thấy nơi này cũng không tệ, dọn dẹp một chút là sẽ thành một ngôi nhà thật tốt."

"Ta cũng thấy vậy." 7361 đồng tình nói.

"Ai da, ta chỉ lo lắng cho ngươi, suýt nữa quên mất phải mang cái chổi trong nhà qua đây." Nói đến đây, Hòe Hoa lập tức xoay người định đi, "Tiểu Mãn, ngươi chờ ta một chút, ta về nhà lấy đồ, rồi lại đây giúp ngươi quét tước."

Chưa đợi nàng bước ra ngoài, bên ngoài đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, cháu ở đâu?"

"Là Vương thẩm."

Hòe Hoa vui mừng reo lên, rồi lập tức hướng ra ngoài đáp lại, "Thẩm, chúng cháu ở đây."

"Thấy rồi."

Vừa nói, Vương thẩm vừa bước vào phòng, trên lưng cõng một chiếc sọt tre. Vừa vào cửa, bà liền lên tiếng: "Lúc nãy ta vừa đến thì gặp Tú tài trong thôn chúng ta, y làm gì mà lại đến đây vậy?"

Được nhắc nhở, Hòe Hoa sực nhớ ra: "Đúng rồi, Tiểu Mãn, ngươi vẫn chưa nói ngươi quen biết Tú tài như thế nào vậy?

"7361: ...... Xong rồi. Mối quan hệ này đã bị hai người phát hiện rồi. Người phỏng sinh nào đó không khỏi hoảng loạn, chỉ đành im lặng, không nói một lời. Hòe Hoa thấy 7361 không lên tiếng, liền nhớ lại những lời bàn tán nghe được trên đường, bèn hỏi:"Đúng rồi, ta còn nghe nói, hôm nay ngươi có thể được phân gia là nhờ Tú tài, có phải không?"

Câu này có thể nói ra rõ ràng, 7361 gật đầu: "Ừ."

Vương thẩm cũng từng nghe phong thanh, vẻ mặt khựng lại một thoáng, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, bèn mỉm cười nói: "Người đọc sách hiểu lẽ phải, Tú tài lại là người thiện tâm, chắc là thấy chuyện bất bình giữa đường, nên tiện tay giúp một phen thôi."

Nói đến đây, Vương thẩm đặt chiếc sọt tre trong tay xuống:

"Chiều nay nghe nói nhà cháu có chuyện, ta đoán chắc cháu thiếu thốn không ít thứ, liền gom góp mấy món đồ trong nhà không dùng đến mang lại đây. Nếu không chê thì cứ dùng tạm bợ đi."

Trong chiếc sọt tre trên mặt đất chất đầy đủ thứ lặt vặt, thượng vàng hạ cám, trong đó có cả một cây chổi.

Hòe Hoa bị thu hút sự chú ý, cúi xuống cầm cây chổi lên, cười nói: "Thẩm, sao lại nói là đồ không dùng? Cây chổi này rõ ràng là mới tinh."

Vương thẩm đang nhìn quanh nhà, nghe vậy liền quay đầu nói:

"Cỏ làm chổi ở khắp nơi đều có, làm một cây chổi chẳng tốn công sức gì. Coi như là ta đưa cho Tiểu Mãn, để nó quét sạch vận xui, sau này mọi chuyện hanh thông suôn sẻ."

7361 vẫn đang chăm chú xem xét đống đồ trong sọt, nghe lời này mới ngẩng đầu, cất tiếng hỏi: "Tất cả những thứ này đều cho ta sao?"

Vương thẩm đang quét dọn góc nhà dính đầy mạng nhện, nghe vậy liền nói:

"Cháu đó, đứa nhỏ này, hồ đồ đến choáng váng rồi sao? Đã mang đến đây, đương nhiên là cho cháu rồi."

"Nhưng mà... nhiều quá." 7361 không hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!