Bọn họ vốn là dân thường, vạn bất đắc dĩ chẳng ai muốn dây dưa với quan phủ. Nếu thực sự phải ra công đường, bất kể ai đúng ai sai, trước hết đều bị kéo xuống đánh năm trượng, sau đó mới xét đến lẽ phải.
Câu "đưa quan
"mà Vương Kim Hà nói trước đó chẳng qua chỉ là lời uy hiếp, ông ta nào thật sự muốn đi quan phủ. Thấy Vương Kim Hà cứng họng, sắc mặt Bùi Nhuận không hề thay đổi, y chậm rãi nói tiếp:"Nếu ông đã muốn phân xử, ta có thể giúp nhà ông viết đơn kiện.
Chỉ là chuyện này..."
Chưa dứt lời, Trương thị vốn vẫn trầm mặc bỗng cất giọng: "Phân, chúng ta phân!"
Lý chính nghe vậy, có chút bất ngờ nhìn về phía Trương thị. Nhưng ngẫm lại, mụ cũng chỉ là một phụ nhân, liền hỏi: "Ngươi đồng ý thì đương nhiên tốt, chỉ là... lời ngươi nói có tính được không?"
Trương thị trước tiên hung hăng trừng mắt nhìn Vương Kim Hà đang á khẩu không đáp, sau đó đứng bật dậy, nghiến răng nói: "Ta với tên yêu nghiệt này một ngày cũng không thể sống chung nổi nữa!
"7361 ngồi bên xem kịch: ? Thôi được, cậu thu hồi lời vừa khen Trương thị trước đó."Ngươi nói bậy bạ gì đó?!
"Vương Kim Hà tức giận trừng mắt. Trương thị chẳng buồn để ý đến ông ta, chỉ quay sang lý chính nói:"Quả phu này, hưu không được, vậy thì phân ra đi!"
"Vương Kim Hà, Trương thị đã đồng ý rồi, ngươi cũng nên thuận theo vì cái nhà này, sớm chia ra cho yên chuyện đi." Lý chính lên tiếng khuyên nhủ.
"Đồ nữ nhân không biết phân biệt này!"
Vương Kim Hà ghét nhất có người trong nhà họ Vương dám trái ý ông ta. Ông ta định xông lên đánh Trương thị, nhưng sức lực chẳng thể thắng nổi, chỉ đành lạnh giọng nói, "Nếu ngươi đã đồng ý phân gia, vậy thì tự lo lấy vốn riêng mà sống, đừng hòng lấy từ ta dù chỉ một xu!"
Trương thị hừ lạnh: "Tiền trong nhà dù có chia hết cho cái tên yêu nghiệt kia, cũng còn hơn để ngươi đem đi nuôi đám lẳng lơ bên ngoài."
"Ngươi—!"
Thấy hai người lại sắp cãi ầm lên, lý chính bèn ngắt lời: "Ta mặc kệ các ngươi đấu đá thế nào, nếu đã quyết định phân gia thì bàn chuyện phân gia cho rõ ràng trước đã."
—
Thông thường, nông hộ phân gia đều phải chuẩn bị trước, còn phải mời thân thích đến dự bữa rượu chia nhà. Nếu là gia đình nề nếp, tài sản sẽ được chia đều từng chút một, không để sót thứ gì, từ ruộng đất, nhà cửa cho đến cả nồi niêu, bát đũa.
Nhưng Vương gia hiển nhiên không nằm trong số đó.
Chẳng nói đến những vật dụng vụn vặt trong nhà, riêng Vương gia có mười hai mẫu ruộng, nhà ngói ba gian, hai gian nhà kề. Nếu thực sự chia đúng luật, ít nhất cũng phải cấp cho 7361 một gian phòng ở, bốn mẫu ruộng, cùng một phần lương thực trong nhà.
Nhưng Trương thị chỉ nói:
"Lúc trước cưới Lý Tiểu Mãn tốn 5 lượng bạc, khoản này chúng ta không đòi lại. Đồ đạc trong phòng nó, tự nó mang đi. Còn lại, cho một túi lương thực, thêm ít chén đũa, nhiều hơn thì không có."
Chia như vậy thực sự quá bạc bẽo, nhưng với tính tình của nhà họ Vương, đây đã là kết quả sau khi nhượng bộ.
Lý chính nhíu mày: "Các ngươi không muốn cho bạc cũng đành, nhưng chỉ cấp lương thực mà không có chỗ ở thì quả thật không thể nói nổi."
"Trong nhà chỉ có một gian phòng, nếu nó còn ở lại đây thì có phân hay không cũng chẳng khác gì nhau. Ta tuyệt đối không để nó tiếp tục sống ở Vương gia.
"Trương thị đã quyết tâm đuổi 7361 ra khỏi nhà, sao có thể cam lòng chia phòng cho cậu? Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, 7361 đã ăn sạch hơn nửa số lương thực trong nhà. Đồng ý chia cho cậu một túi lương khô đi ra ngoài, đã là kết quả mà Trương thị phải nghiến răng nhẫn nhịn lắm mới đưa ra được. Thấy Trương thị kiên quyết như vậy, lý chính đành quay sang hỏi 7361:"Lý thị, ngươi thấy thế nào?"
7361 lại chẳng mấy bận tâm. Cậu cũng không rõ chuyện phân gia ở đây có cần chia cả ruộng đất hay không, mà cho dù có thì cậu cũng chẳng định đòi phần từ Vương gia.
Dù sao cậu cũng đã có một mảnh ruộng nhỏ, hơn nữa Bùi Nhuận cũng đã hứa, chỉ cần qua thêm một tháng sẽ để cậu canh tác trên mảnh ruộng đó.
Chỉ có điều, không có chỗ ở đúng là một vấn đề. 7361 vốn định tích góp chút bạc rồi tính tiếp, nhưng giờ còn chưa dành dụm đủ, hơn nữa Bùi Nhuận cũng không cho cậu tá túc.
"Ta không có chỗ ở.
"7361 chỉ nói đơn giản. Trương thị:"... Ngươi, ngươi đừng hòng ở lại nhà ta nữa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!