7361 theo mấy thôn dân kia trở về nhà họ Vương, vừa bước vào sân liền thấy bên trong đã tụ tập rất nhiều người.
Ngoài người nhà họ Vương, còn có cả gia đình Vương Thành Lâm cùng vài người khác mà cậu chưa từng gặp qua. Nhìn dáng vẻ bọn họ đều đã có tuổi, hẳn là mấy trưởng bối trong thôn.
Vương Kim Hà ngồi ngay ngắn trên ghế ở nhà chính, sắc mặt âm trầm, bên cạnh bàn là một chiếc chén sứ thô vừa bị ném mạnh xuống.
Trương thị cùng Lưu thị không biết đã trở về từ lúc nào ngồi ở vị trí dưới. Lưu thị đang cầm một chiếc khăn vải, không ngừng lau mắt, còn Lý thị, cha nhỏ của Vương Thành Lâm, thì nhỏ giọng nói gì đó, dáng vẻ như đang thật lòng khuyên nhủ.
Lâu rồi không thấy Vương Thành Lâm, có lẽ lần trước bị thương giờ cũng đã khá hơn. Lúc này gã ta đang đứng phía sau mấy người, vừa thấy 7361 bước vào liền hung tợn trừng mắt lườm cậu một cái.
7361: ?
Cậu lập tức không khách khí mà trừng mắt đáp trả, nhân tiện còn nhe răng đe dọa.
Vương Thành Lâm bị ánh mắt của cậu làm cho giật mình, theo phản xạ đưa tay sờ ngực, rồi vội vã dời mắt đi, không dám nhìn nữa.
"Ngươi cái đồ độc phu! Còn không mau quỳ xuống!" Vương Kim Hà giận dữ, ném mạnh chiếc chén sứ trong tay xuống đất.
Lại là màn mở đầu quen thuộc, lại là cảnh bắt quỳ quen thuộc.
7361 thu hồi ánh mắt từ Vương Thành Lâm, nhìn về phía Vương Kim Hà đang ngồi trên ghế.
Nhưng vẫn như cũ, không hề động đậy.
Thôi, người nhà họ Vương lúc nào cũng như vậy, 7361 đã quen rồi.
Quen thuộc đến mức cậu còn có thời gian cảm khái, cả nhà này đúng là tràn đầy sức sống, lăn qua lăn lại không biết mệt. Nếu bọn họ sinh ra ở hoang tinh, đem cái sức lực này dùng vào việc diệt trùng răng nhọn, chắc chắn đều là một đám hảo thủ.
Tiếc thật, phí hoài tài năng.
"Tên súc sinh kia, ngươi trưng ra cái bộ mặt gì thế hả!" Vương Kim Hà tức đến xanh mặt, quát lớn, "Nhà họ Vương chúng ta tạo cái nghiệt gì mà lại cưới phải ngươi, một kẻ bất hiếu với trưởng bối, còn dám ra tay đánh huynh trưởng, đúng là độc phu mà!"
Ông ta vừa nói vừa vỗ mạnh xuống bàn, chiếc chén sứ thô trên bàn cũng bị chấn động mà nảy lên mấy lần.
"Kim Hà à, trước tiên đừng giận, có chuyện thì từ từ nói.
"Một lão nhân ngồi cùng bàn với Vương Kim Hà lên tiếng khuyên nhủ. Người này nhìn qua đã ngoài sáu mươi, chính là lý chính mà nhà họ Vương mời đến."Lý chính, ta thật sự là...!" Vương Kim Hà cắn răng, sắc mặt đầy căm phẫn,
"Nhà họ Vương chúng ta tốn tận 5 lượng bạc để cưới tên độc phu này về, chưa nói đến việc nó khắc chết đứa con thứ hai của ta là Minh Văn, nhưng chúng ta nể tình nó đáng thương, đã nuôi dưỡng nó tận hai năm trời, ăn ngon uống tốt. Ai mà ngờ được, lại nuôi ra một kẻ nhẫn tâm bất hiếu như vậy!"
"Vốn dĩ, việc trong nhà chúng ta không muốn làm phiền các vị, chỉ định tự giải quyết. Trước đây nó bất hiếu với cha chồng, hỗn láo với mẹ chồng, chúng ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, còn cho nó cơ hội. Nhưng ai ngờ lần này nó lại muốn đánh chết cả con trai trưởng của ta là Minh Võ!"
"Người như thế, nhà họ Vương chúng ta tuyệt đối không giữ lại được. Hôm nay, ta muốn nhờ lý chính cùng các vị hương thân làm chứng, đuổi kẻ độc phu này ra khỏi nhà họ Vương!"
Những lời này của Vương Kim Hà nói đầy nhịp điệu, giọng điệu bi ai, tình cảm dâng trào, đến đoạn xúc động còn cố ý cúi đầu lau hai hàng nước mắt. Ai nhìn vào cũng khó mà không thốt lên một câu "Thật đáng thương", rồi tiện thể chỉ trích 7361, một đứa con dâu không có đạo nghĩa.
Nhưng sự thật ra sao, những người có mặt ở đây trong lòng đều rõ.
Không cần bàn đến chuyện sau này, chỉ riêng khoảng thời gian trước kia, nguyên chủ sống ở Vương gia thật sự chẳng khác gì con trâu con ngựa, ai muốn đánh thì đánh, ai muốn chửi thì chửi.
Lý chính đương nhiên cũng biết ít nhiều nội tình, nhưng loại chuyện này, ông không thể nói rõ ra. Nhà họ Vương nói con dâu bất hiếu, ông không tiện phản bác, hơn nữa chuyện trong nhà họ Vương chưa ầm ĩ ra bên ngoài thì ông cũng không muốn can thiệp quá sâu.
Quan trọng nhất bây giờ chính là xử lý ổn thỏa chuyện hôm nay.
Chờ Vương Kim Hà ngồi lại vào vị trí, lý chính mới mở miệng: "Ừ, lời của ngươi, chúng ta đều đã nghe rõ."
Nói rồi, ông quay đầu nhìn về phía 7361 đang đứng giữa nhà chính: "Lý thị, ngươi có gì muốn nói về những lời của cha chồng ngươi không?"
7361 chớp chớp mắt, giọng điệu mang theo chút nghi hoặc: "Hửm... Vương Minh Võ chết rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!