Chương 3: Màn thầu trắng

7361 nhìn nam tử áo xanh, rồi lại nhìn nhành hoa dại trong tay. Ngập ngừng một lát, cậu đưa hoa về phía đối phương.

"Trả lại cho ngươi.

"Lúc này, cậu mới để ý thấy, hoa mọc trên hàng rào, mà hàng rào lại bao quanh một tiểu viện. Sau lưng nam tử là mấy gian nhà ngói, hiển nhiên y chính là chủ nhân nơi đây, vậy cũng chính là chủ nhân của những bông hoa này. 7361 là một người phỏng sinh rất có chừng mực. Nếu đã lỡ lấy nhầm đồ của người khác, tất nhiên phải trả lại. Thế nhưng, nam tử áo xanh không hề đưa tay nhận lại nhành hoa mà ngược lại, ánh mắt y rơi xuống túi lớn trước ngực cậu. 7361 lập tức cảnh giác, ôm chặt lấy đống đồ trong lòng, cau mày nhắc nhở:"Cái này không phải của ngươi."

Rồi cậu đặt nhành hoa trở lại trên hàng rào: "Của ngươi, trả lại cho ngươi rồi."

Làm xong, cậu không thèm để ý đến nam tử kia nữa, ôm chặt đống hoa cỏ của mình, bước sang một bên. Rất nhanh, ánh mắt cậu bị một cây hòe lớn thu hút.

Giờ mới qua tiết Cốc Vũ, đúng vào mùa hoa hòe nở rộ. Từng chùm nụ hoa treo lủng lẳng trên cành, gió nhẹ thổi qua, trong không khí vấn vương hương thơm thanh ngọt.

Thứ này ăn được, hơn nữa còn rất ngon.

Ở thôn quê, hoa hòe là món quà vặt của lũ trẻ, trong mắt người lớn, nó cũng là một món ăn.

Nhưng lúc này, những chùm hoa mọc thấp đã bị bọn trẻ con trong thôn bẻ gần hết, chỉ còn lại những chùm ở trên cao.

7361 kiễng chân với mấy lần, nhưng không thành công.

Cậu đang định trèo lên cây thì đằng sau lại vang lên giọng nói ôn hòa khi nãy: "Đói rồi sao?

"7361 dừng động tác, quay đầu lại, thấy bốn bề vắng lặng, mới xác nhận nam tử áo xanh kia đang nói chuyện với mình. Cậu sờ bụng, bánh bột thô ăn sáng nay đến giờ đã tiêu hóa gần hết, bèn thành thật gật đầu:"Ừm, đói rồi.

"Chốc lát sau, nam tử kia xoay bánh xe lăn, trở lại từ gian nhà ngói, trên tay cầm theo thứ gì đó. Khi đến trước mặt 7361, y đưa vật đó qua hàng rào. Là một chiếc màn thầu trắng. Dường như sợ bị bẩn, bánh còn được bọc trong một mảnh vải trắng mềm mại, sạch sẽ. Ở thôn Vương Gia, màn thầu trắng không phải thứ có thể ăn thường xuyên, trừ dịp năm lễ Tết, hoặc khi lúa mì vụ mới về, người nhà thường dân mới dám xay chút lúa mì cũ năm trước để làm vài bữa."Cầm đi.

"Nam tử nói. 7361 hơi chần chừ, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Màn thầu vẫn còn ấm, trông mềm mịn, khiến khoang miệng cậu bất giác tiết ra nước bọt. Nhưng cậu không vội ăn, mà không chắc chắn hỏi:"Cho ta ăn sao?"

Nam tử áo xanh gật đầu.

"Ngươi muốn trao đổi thứ gì?"

Nam tử sững lại, sau đó bật cười khe khẽ, khẽ lắc đầu: "Không cần, cứ yên tâm ăn đi.

"7361 nhìn y đầy nghi hoặc trong chốc lát, cuối cùng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của màn thầu, cúi đầu cắn một miếng. Bánh mềm, nóng hổi, ngon hơn bất cứ thứ gì cậu từng ăn trước đây. Đôi mắt tròn xoe lập tức mở to, bên trong ánh lên tia sáng lấp lánh."Ngon lắm.

"Cậu vừa nhai vừa lúng búng nói với nam tử kia. Nam tử chỉ khẽ cười. Đến khi 7361 nuốt xong miếng bánh bao cuối cùng, ánh mắt cậu nhìn y đã thay đổi."Tên." 7361 hỏi, "Ngươi tên gì?

"Cậu lục lại ký ức của Lý Tiểu Mãn, nhưng không tìm thấy gương mặt người này. Người chia sẻ đồ ăn, đều là người tốt. Người tốt có thể kết bạn. Có lẽ không ngờ lại bị hỏi thẳng thừng như vậy, nam tử áo xanh thoáng khựng lại. Không đợi được câu trả lời, 7361 nghiêng đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, liền chỉ vào mình:"Ta gọi là... ta gọi là Lý Tiểu Mãn, còn ngươi tên gì?"

Nam tử bật cười một lần nữa.

"Bùi Nhuận."

7361 gật đầu: "Bùi Nhuận, ta nhớ rồi.

"Ánh mắt cậu lướt qua hàng rào, nhìn vào trong tiểu viện của Bùi Nhuận, thấy bên trong có vài mảnh vườn nhỏ trồng rau. Nhưng chúng có vẻ hơi ủ rũ, hiển nhiên không được chăm sóc cẩn thận. Tầm mắt 7361 rơi xuống đôi chân bị che dưới trường sam xanh của Bùi Nhuận, lập tức hiểu ra nguyên do."Bùi Nhuận, ta có thể giúp ngươi trồng rau." 7361 chỉ vào mấy mảnh đất đó.

"Không cần." Bùi Nhuận mỉm cười lắc đầu, sau đó nói,  "Nếu đã ăn no, vậy về đi."

"Ta trồng rau rất giỏi." Nghĩ rằng Bùi Nhuận không tin vào khả năng của mình, 7361 lập tức lên tiếng.

"Ừ, ngươi rất lợi hại."

"Đúng vậy, ta rất lợi hại.

"7361 thành thật đáp. Bùi Nhuận lại cười, y đưa mắt nhìn về phía xa:"Không còn sớm nữa... Nơi này dù hẻo lánh, nhưng đôi khi vẫn có người qua lại. Nếu bị người khác trông thấy, e rằng không hay cho ngươi.

Mau đi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!