Bị gọi lại, 7361 cúi đầu nhìn áo quần trên người mình, thành thật đáp: "Trong huyện."
"Trong huyện?" Lưu thị kích động đến mức đứng bật dậy, "Ngươi, ngươi lấy đâu ra tiền?
"Nhà họ Vương được coi là một hộ khá giả trong thôn Vương Gia, bản thân Lưu thị vì nhà mẹ đẻ có chút thế lực, nên lời nói trong nhà cũng có trọng lượng. Nhưng cho dù như vậy, một năm hắn cũng chỉ có nhiều nhất một bộ y phục mới, hơn nữa còn phải là vải thô tự tay may lấy. Nhìn quần áo trên người 7361, rõ ràng không phải hàng tự làm, mà là trực tiếp mua từ tiệm, số bạc bỏ ra chắc chắn không ít. Lưu thị tự nhiên không thể không kích động. 7361 đáp:"Ta tự kiếm."
"Ngươi kiếm?" Lưu thị hiển nhiên không tin, "Ngươi kiếm tiền kiểu gì?"
7361: "?"
"Ta vì sao phải nói cho ngươi?"
Bên kia, Lưu thị lập tức hiểu sai ý, liền hướng về hậu viện gào to:
"Vương Minh Võ! Vương Minh Võ, đồ sát thiên đao nhà ngươi! Lăn ra đây cho ta!"
Vương Minh Võ lúc này đang dọn dẹp chuồng gà vịt trong hậu viện, nghe tiếng thét giật mình đến suýt đánh rơi cái xẻng trong tay.
Trên mặt gã hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng rất nhanh đã nén xuống, miễn cưỡng đứng dậy đi ra.
"Đau, đau, đau...! Buông tay ra!"
"Ta càng không! Ngươi thành thật khai báo, có phải đã đưa hết tiền cho hắn không?"
"Nói bậy nói bạ! Ta không có... Ngươi buông tay trước đã...
"— 7361 chẳng hơi đâu mà quan tâm đến chuyện phu phu Vương Minh Võ cãi nhau, cậu trực tiếp đi vào bếp, nấu nước rửa mặt. Thu dọn xong xuôi, liền trở về phòng ngủ. Về phần Trương thị, ngay từ đầu mụ đã nghe thấy động tĩnh, vốn định ra xem, nhưng khi nhìn qua cửa sổ, vừa vặn thấy 7361 từ nhà bếp đi ra, trong lòng liền chùn bước. Mụ cắn chặt môi, dùng sức chà xát đế giày trong tay, thấp giọng lẩm bẩm vài câu"yêu nghiệt", chẳng bao lâu sau liền thổi tắt đèn dầu.
—
Một đêm ngủ ngon.
Sáng hôm sau, khi 7361 ra cửa thì không thấy bóng dáng Lưu thị đâu, chỉ nhớ lúc còn mơ màng nghe loáng thoáng rằng hắn đã về nhà mẹ đẻ.
Vương Minh Võ thì vẫn có mặt, chỉ là trên mặt mang theo vài vết bầm tím, thậm chí còn có mấy vết cào dài bằng móng tay, trông vô cùng thảm hại.
Sắc mặt gã âm trầm, thấy 7361 bước ra, liền dùng ánh mắt kỳ quái mà liếc cậu một cái, ánh nhìn sâu xa khiến người ta khó chịu.
7361 xưa nay chẳng quan tâm đến ánh mắt của người nhà họ Vương, huống hồ hiện tại cậu đã có cách kiếm tiền, càng không bận tâm bọn họ nghĩ gì.
Nếu nói người trong Vương gia khiến cậu hài lòng nhất, thì đó chính là Trương thị.
Hiện tại bệnh tình mụ đã khá hơn, ít nhất có thể nghe lọt lời cậu nói, cũng sẽ không còn phớt lờ hay cố tình làm khó dễ. Quan trọng nhất, mụ sẽ chuẩn bị cơm cho cậu.
Sáng nay cũng vậy, Trương thị nấu cháo loãng cùng bánh bột cao lương. Hương vị chẳng có gì đặc biệt, nhưng đối với 7361 quý trọng đồ ăn mà nói, cậu sẽ không bắt bẻ cái gì.
Trong bữa cơm, hai đứa trẻ của Vương gia vẫn còn ở lại, lần này Lưu thị về nhà mẹ đẻ, nhưng không đưa chúng theo.
Tâm tư trẻ con nhạy cảm, biết cha nhỏ rời đi là vì cậu, vậy nên suốt bữa ăn vẫn luôn lén lút nhìn cậu.
7361 đối với trẻ con không hề yêu ghét rõ ràng, chỉ thản nhiên để mặc bọn chúng quan sát.
Đến khi cậu ăn xong, buông bát xuống, đứa nhỏ là một ca nhi trừng mắt nhìn cậu, giận dữ nói: "Ta ghét thúc!"
7361: ?
"Sao lại ghét ta?" Cậu khó hiểu, bản thân chẳng làm gì cả.
"Bởi vì thúc mà cha nhỏ mới không cần chúng ta nữa... Hu hu hu... Ta ghét thúc!" Đứa bé tầm sáu, bảy tuổi bật khóc nức nở, tiểu cô nương bên cạnh tuy không nói lời nào, nhưng cũng trừng cậu đầy địch ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!