Chương 28: Người nhà

Bùi Nhuận lần thứ hai từ cành đại thụ bên cửa sổ trông thấy 7361 đang lén lút.

Lúc ấy, y đang cùng đám học trò giảng giải câu "Tỉnh cung chế nhạo giới, sủng tăng kháng cực", điềm nhiên bình thản.

Trong học đường đơn sơ, chỉ có giọng nói ôn hòa của Bùi Nhuận vang lên, bên dưới mấy học trò đều nghiêm túc lắng nghe đến mức, âm thanh viên đá rơi xuống đất cũng đặc biệt rõ ràng.

Một học trò ngồi hàng phía trước đột nhiên giật mình kêu "A!" một tiếng, nhìn hòn đá nhỏ vẫn còn lăn lóc bên chân Bùi Nhuận, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Từ đâu lại có đá rơi xuống?"

Vừa dứt lời, nhóc liền nhận ra bản thân lỡ miệng, dù thế nào cũng không nên lớn tiếng như vậy trước mặt tiên sinh.

"Thực, thực xin lỗi tiên sinh, con... con..."

"Không sao." Bùi Nhuận nhẹ nhàng khép quyển sách trong tay, điềm đạm nói, "Hôm nay đến đây thôi, tan học đi."

Giờ này cũng vừa vặn đến lúc tan học như thường lệ, nghe vậy, đám học trò không dị nghị, tốp năm tốp ba đứng dậy chào rồi rời đi.

Chờ người cuối cùng cũng đi hết, Bùi Nhuận mới chậm rãi đẩy xe lăn ra ngoài học đường.

Từ trên cây đã trông thấy mọi chuyện, 7361 mừng rỡ không kìm được mà nhảy xuống, xách sọt tre đặt bên gốc cây, chạy như bay đến trước mặt y.

"Bùi Nhuận!"

Vì chạy quá nhanh, đến lúc dừng lại, cậu suýt nữa đã đụng cả người vào xe lăn của y.

"Chậm một chút." Bùi Nhuận mỉm cười nhắc nhở.

Nhưng 7361 nào có để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt ấy. Ban ngày thuận lợi bán được hàng, lại còn ăn không ít đồ ngon, tâm trạng cậu vốn đã vui vẻ, giờ phút này vừa nhìn thấy Bùi Nhuận, niềm vui ấy dường như đạt đến đỉnh điểm.

Rất kỳ lạ.

Lúc trước tuy cậu cũng từng vui vẻ, nhưng chưa bao giờ vui vẻ đến thế này.

Khi còn là người phỏng sinh, 7361 cũng có đủ hỉ, nộ, ai, lạc, nhưng chẳng khi nào quá mãnh liệt. Bởi vì những cảm xúc ấy đều là phản ứng đã được thiết lập sẵn trong trình tự.

Nhưng cảm giác bây giờ, chưa từng có.

Hơn nữa, Bùi Nhuận cũng không nói gì về chuyện trời chưa tối, 7361 lại càng thêm vui vẻ, cảm thấy bản thân đúng là một người phỏng sinh thông minh.

Đặt sọt tre xuống, 7361 nhanh chóng lục tìm bên trong, lấy ra một phần thịt dê nướng, không đợi Bùi Nhuận kịp nói gì, liền trực tiếp nhét hết vào tay y.

"Ngươi nói thịt dê nướng ngon, ta đã nếm thử rồi, quả thật ăn rất ngon."

Bùi Nhuận chỉ cười, ánh mắt lướt qua người 7361 rồi dừng lại trên gói giấy dầu trong tay.

"Ngon là tốt rồi. Hôm nay thuận lợi chứ?"

"Tất nhiên." 7361 cúi đầu lục lọi, lại lấy ra một gói bánh nướng, lần nữa đưa qua, "Cái này cũng ngon lắm."

Bùi Nhuận không từ chối, nhận lấy rồi mở ra, tiện tay bẻ một miếng bánh nướng đưa cho 7361. Thấy cậu lại bắt đầu ăn, y mới chậm rãi hỏi: "Có đến tửu lâu không?"

7361 vừa nhai bánh nướng, hai má phồng lên, vừa gật đầu đáp: "Đi rồi, đi hai nhà. Nhà thứ nhất không nhận, nhà thứ hai thì mua... Sau đó bảo ta ba ngày sau lại đến."

Nói đến đây, 7361 chợt nhớ đến số tiền trong ngực. Cậu lập tức nhét nốt chỗ bánh nướng còn lại vào miệng, vỗ vỗ tay, rồi lấy từ trong áo ra một xâu tiền.

"Tiền... Bùi Nhuận, ta kiếm được rất nhiều tiền! Đây, ta trả lại cho ngươi."

Bùi Nhuận lắc đầu, giọng điềm đạm: "Ta không vội, ngươi cứ giữ lấy đi."

7361 nghiêng đầu nghĩ ngợi, cảm thấy Bùi Nhuận nói cũng có lý. Cậu kiếm được tiền liền mua đồ, nếu đưa hết cho Bùi Nhuận, trong tay cũng chẳng còn bao nhiêu. Nếu đối phương không gấp, vậy cậu cứ giữ lại trước, dù sao ba ngày sau cũng sẽ có thêm một khoản nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!