Chương 27: Mua đồ thả ga

Có tiền.

7361 ôm chặt gần 500 văn trong lòng ng. ực, bước chân nhẹ nhàng dạo bước trên phố.

Giờ này đã là chính Ngọ, những quán ăn ven đường bốc khói nghi ngút, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Đôi mắt 7361 lướt qua từng sạp hàng, miệng bất giác tiết ra nước bọt.

Nhiều quá, nào là hoành thánh, nào là mì, lại có cả những món ăn vặt chiên giòn. Mỗi thứ đều là những món cậu chưa từng nếm thử.

Đã có tiền trong tay, 7361 đương nhiên không muốn nhịn nữa. Cậu bước thẳng đến quán mì gần nhất.

"Lão bản, mì bán thế nào?"

Chủ quán đang bận rộn bên dưới ngước lên đáp: "Mì chay 5 văn một chén, thêm thịt 7 văn."

"Cho ta một chén thêm thịt!" 7361 hào sảng nói.

"Tổng cộng 7 văn."

Trả tiền xong, 7361 tìm một chỗ ngồi trên bàn ghế dành riêng cho thực khách.

Ở chợ mà có thể bày quán tất phải có chút bản lĩnh, tay nghề tự nhiên không thể tệ, huống hồ nguyên liệu làm mì là bột trắng và thịt băm thật sự, dù kém cũng không thể quá kém.

Lão bản động tác mau lẹ, chẳng mấy chốc trước mặt 7361 đã có một bát mì nóng hổi. Sợi mì vàng nhạt chìm trong nước dùng màu trà, bên trên rải vài miếng thịt băm cùng chút hành thái xanh mướt, trông vô cùng đẹp mắt.

7361 chẳng màng nóng, nâng bát lên, hít sâu một hơi: Thơm quá!

Đây là hương vị cậu chưa từng được nếm qua.

Cậu dùng đũa trúc gắp một đũa mì đưa vào miệng, lập tức cảm nhận được mùi thơm tràn đầy khoang miệng. Sợi mì dai ngon kết hợp với vị béo của thịt băm, quả thực không thể chê vào đâu được.

7361 ăn hết sạch bát mì, ngay cả một giọt nước dùng cuối cùng cũng không nỡ bỏ sót.

Một bát mì vừa hết, 7361 lại ghé đến một sạp khác, nơi này bán bánh nướng.

Bánh được làm từ gạo nếp giã nhuyễn, bên trong bọc nhân đậu tán mịn, sau đó thả vào chảo dầu chiên vàng giòn rụm. 7361 không buồn hỏi giá, trực tiếp gọi năm cái.

Vừa cắn một miếng bánh nướng, tay còn ôm túi giấy dầu, ánh mắt cậu lại dừng trên một quầy hàng khác...

Một con phố còn chưa đi hết, trong lòng ng. ực 7361 đã ôm đầy năm sáu túi giấy dầu.

Cuối cùng, cậu cũng không quên lời đã hứa với Bùi Nhuận, mua thịt dê nướng. Hỏi thăm một hồi mới tìm được nơi bán, 8 văn tiền một xiên, 7361 ước lượng rồi mua năm xiên.

Bỏ tất cả thức ăn gói trong giấy dầu vào sọt tre vốn trống không mà thoáng chốc đã đầy một nửa.

Không dừng lại ở đó, 7361 còn ghé qua một sạp chuyên bán rau. Trước nay cậu đều mua đồ ăn từ Vương thẩm, giá cả không hề rẻ. Nay vào huyện, tất nhiên muốn xem có loại nào mới lạ hơn không.

Thế nhưng dù là trong huyện, rau củ bán ra vẫn là những thứ thường gặp. Duy chỉ có hạt giống dưa lạnh là đáng để mắt tới.

Có điều loại hạt này đắt đỏ, chỉ hai mươi mấy hạt mà đã lên đến 30 văn. Tiểu nhị trong tiệm thấy cậu có hứng thú, liền hồ hởi chào mời:

"Tiểu ca, ngươi cứ mua về đi, loại dưa lại này dễ trồng, kết quả vừa ngọt vừa ngon. Không biết ngươi mua về ăn hay để bán, nhưng ta dám đảm bảo, tuyệt đối không lỗ."

7361 vừa nghe đến "ngọt lại ngon", không chút do dự liền trả tiền.....

Một chuyến này tiêu gần 120 văn. Trừ khoản tiền phải đưa lại cho Bùi Nhuận, cậu vẫn còn dư 280 văn.

Sờ lên mảnh áo vá chằng vá đụp trên người, 7361 cảm thấy mình cần phải mua thêm một bộ quần áo mới.

Nguyên chủ chỉ có hai bộ quần áo, lại toàn là chắp vá chồng lên chắp vá. 7361 tuy không để tâm đến vẻ ngoài, nhưng bộ đang mặc cũng đã sắp rách nát không thể mặc tiếp, thế nào cũng phải mua thêm một bộ để thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!