Lâm quản gia cảm thấy 7361 quả thực rất thú vị.
Người bình thường nếu gặp được cơ hội có thể kết giao quan hệ tiền tài với Lâm phủ, nào có ai không tranh thủ nịnh bợ? Vậy mà tiểu ca nhi ngốc ngốc trước mắt này, gặp chuyện tốt như vậy lại còn muốn suy xét.
Lâm quản gia chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không cưỡng ép, chỉ nói: "Cũng được, vậy tiểu ca cứ tự mình quyết định đi."
7361 nghiêm túc gật đầu, ngay sau đó lại nói: "Có điều, ta sẽ cố gắng chừa lại cho ông một ít.
"Dù sao đối phương cũng xem như khách hàng lớn đầu tiên của cậu, mà đã là khách nhân như vậy, cũng nên rộng lượng một chút. 7361 cảm thấy bản thân càng ngày càng lợi hại, đã bắt đầu học được cách linh hoạt ứng biến của nhân loại. Nghe vậy, Lâm quản gia dở khóc dở cười, phất tay bảo:"Vậy thật sự phải đa tạ tiểu ca rồi."
"Không cần khách khí." 7361 khiêm tốn đáp, nghiêm túc đánh giá đối phương rồi bổ sung, "Ông thoạt nhìn cũng không tệ."
"Ha ha ha, đa tạ ngươi khích lệ."
Từ biệt Lâm quản gia, 7361 cõng sọt trống đi ra cửa sau Lâm phủ.
Bước chân cậu nhẹ nhàng, trong ngực túi tiền theo từng bước đi mà rung lên khe khẽ. 7361 vu. ốt ve chỗ căng phồng kia, lúc này mới thực sự cảm nhận được niềm vui sướng khi kiếm được tiền.
Cậu kiếm tiền rồi!
Thật nhiều!
Bùi Nhuận trước đó đã cho cậu một 100 văn để mua thức ăn, nhưng cậu chỉ tiêu hết một nửa. Hiện tại, cậu đã kiếm được số tiền gấp bốn lần con số đó.
Số tiền còn lại có thể trả lại cho Bùi Nhuận!
Không chỉ vậy, cậu vẫn còn một sọt đồ ăn khác chưa bán, đợi đem đến tửu lâu, e rằng lại thu về một khoản kếch xù.
Đang tính toán xem lúc có tiền nên mua gì, 7361 vô tình rẽ nhầm vào một con hẻm nhỏ khác.
Nơi này không còn là khu vực nhà giàu như Lâm phủ nữa. Nhà cửa ở đây thấp bé hơn rất nhiều, thậm chí có nơi còn là tường đất loang lổ, có thể thấy những người sinh sống tại đây đều không dư dả gì.
Con phố nhỏ hẹp, thỉnh thoảng có trẻ con vui đùa chạy qua, cũng có phụ nhân xách giỏ thức ăn về nhà. Cách một cánh cửa gỗ, đôi khi còn nghe thấy tiếng chuyện trò bên trong.
7361: Ừm...
Có vẻ cậu vì mải nghĩ chuyện mà đi nhầm đường rồi.
Đang định quay lại theo lối cũ, cánh cửa nhỏ bên trái đột nhiên bị đẩy ra, cùng với đó là một người loạng choạng ngã nhào ra ngoài.
7361 lập tức né sang một bên, liền thấy người nọ ngã sõng soài trên mặt đất.
Ngay sau đó, một chậu nước bẩn từ trong cửa hất ra, kèm theo đó là một giọng nữ the thé tức giận mắng chửi:
"Phỉ nhổ cái đồ vô lại nhà ngươi! Không có tiền mà còn dám mò đến chỗ ta? Đồ mục nát thối tha, mở miệng là nói dối, tưởng hù dọa ai chứ? Cút ngay! Để ta thấy lần nữa thì đánh lần nữa!"
"Rầm
"một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại! Người bị hắt đầy nước bẩn lồm cồm bò dậy, vừa nhăn nhó vừa tức tối chửi rủa:"Đồ tiện nhân này, giờ giàu có rồi thì trở mặt không nhận người à?
Đừng quên ai là người năn nỉ ta tới đây trước đấy...
"7361: ... Giọng này nghe quen quen. Nhìn kỹ lại.... Ồ!!! Đây chẳng phải là Vương Kim Hà của nhà họ Vương sao? Cái kẻ tai không thính, nhưng lại thích đập bàn kia! 7361 nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của Vương Kim Hà, nhịn không được"Chậc
"một tiếng. Vương Kim Hà hiển nhiên cũng thấy cậu. Ban đầu ông ta ngẩn ra một chút, sau đó lập tức chột dạ, đưa mắt nhìn quanh xem có ai khác không. Thấy không có người ngoài, sắc mặt căng thẳng của ông ta mới dần dịu lại một chút. Nhưng ai sáng mắt cũng nhìn ra được chuyện gì đang diễn ra. Chỉ một thoáng sau, Vương Kim Hà phản ứng lại, lập tức đổi sắc mặt, thẹn quá hóa giận."Một quả phu như ngươi, không ngoan ngoãn ở nhà hầu hạ mẹ chồng, chạy tới đây làm gì?"
7361 vẻ mặt vô tội: "Ta chỉ đi ngang qua."
Huống hồ, Trương thị với cậu có quan hệ gì chứ? Mụ có tay có chân, sao lại cần người hầu hạ? 7361 tỏ vẻ không hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!