Chương 23: Chợ

7361 nói lời này mà chẳng hề kiêng dè ai.

Mọi người có mặt đều nghe thấy rõ ràng.

Vì sao không nhắc đến Vương Minh Võ? Bởi vì Vương Minh Võ là một hán tử.

Còn nói về 7361, cậu là một quả phu, chắc chắn sẽ không dám phản kháng.

Hơn nữa, chuyện như vậy đã xảy ra, thân là quả phu, không treo cổ tự vẫn đã là may mắn lắm rồi, vậy mà còn dám ngang nhiên xuất hiện làm trò cười cho thiên hạ, chẳng phải là để mặc người ta đàm tiếu sao?

Phụ nhân kia thấy 7361 còn dám lên tiếng, cứ như tìm được chỗ trút giận, lập tức đổi giọng, quay sang cậu mà mắng:

"Gì mà dám hay không dám? Ngươi chẳng phải đã từng nhảy sông rồi sao? Chứng tỏ cũng biết liêm sỉ đấy. Đã biết thì nên ngoan ngoãn mà ru rú trong nhà, ra ngoài làm chi để thiên hạ chê cười?"

Lời này thực sự quá đáng.

Người đi cùng phụ nhân kia cũng thấy có chút không ổn, len lén kéo góc áo bà ta, nào ngờ bà ta bị Hoè Hoa và Vương thẩm làm cho tức điên, lại tự thấy mình nói đúng, thế nên càng thêm ngang ngược.

"... Dù có là đại bá ca ra tay trước đi chăng nữa, thì hắn cũng đã có phu lang, cớ gì lại động vào đệ tức của mình? Hẳn là ngươi đã làm chuyện gì đó..."

Nói rồi, bà ta cố ý quét ánh mắt đầy ác ý từ trên xuống dưới người 7361, giọng điệu khinh miệt:

"Mặc mũi thế này chẳng phải là cố tình quyến rũ sao? Biết đâu đã sớm thèm khát hán tử lắm rồi."

Quần áo của 7361 chỉ có hai bộ cũ nát còn sót lại từ nguyên chủ, chồng chéo toàn là mảnh vá. Khi trước, nguyên chủ còn biết khâu vá, nhưng cậu thì không. Mấy ngày nay ngày nào cũng ra ruộng, áo quần vốn đã rách rưới lại càng tàn tạ hơn.

Hôm trước tay áo bị vướng rách một đường lớn, 7361 chẳng khâu lại được, mà trời thì oi bức, thế là cậu dứt khoát cắt đi một đoạn, để lộ ra nửa cánh tay.

Nhà quê nghèo khó, cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, nam nữ ăn vận như vậy đâu có gì lạ lùng.

Thế nhưng, phụ nhân kia để tìm cớ bới móc lỗi sai của 7361, nhằm chứng minh lời mình là đúng, dĩ nhiên phải làm ra vẻ như cách ăn mặc này là tội tày đình.

Vương thẩm nghe vậy thì tức đến tái mặt.

Khi xưa, lúc bà thủ tiết thờ phu quân, cũng từng bị lời ra tiếng vào không ít.

Giờ đây, bà lập tức cất giọng phản pháo:

"Nói ngươi mồm miệng thối tha, quả nhiên chẳng sai! Đảo lộn thị phi, ngươi cũng nói được trơn tru nhỉ! Ngươi thủ tiết giữ đạo à? Vậy năm đó hán tử nhà ngươi ra ngoài lén lút, chẳng phải là do ngươi làm thê tử không nên thân sao? Nếu không, hán tử đàng hoàng lại đi tằng tịu với kẻ khác?"

Lời này như dao nhọn đâm thẳng vào tim phụ nhân kia. Sở dĩ bà ta căm ghét 7361 đến vậy, chẳng qua là bởi năm xưa, chính bà ta từng chịu nỗi nhục tương tự.

Phu quân bà từng có quan hệ không minh bạch với một quả phu lang ở thôn bên, để rồi bà ta phải kéo cả nhà sang làm ầm ĩ, khiến chuyện xấu vang khắp nơi.

Nay lại bị người ta nhắc lại chuyện cũ, bà ta lập tức sa sầm mặt, chẳng thèm để ý mình còn đang trên xe bò, vung tay nhào tới định vồ lấy Vương thẩm.

"Đồ tiện nhân dám đặt điều! Ta xé miệng ngươi ra!"

Ba người Vương thẩm ngồi đối diện bà ta, thấy bà ta lao tới, theo bản năng định giơ tay chống đỡ. Nào ngờ, một cổ tay thon mảnh đã chắn trước mặt bà.

7361 vươn tay chộp lấy cổ áo phụ nhân kia, khiến bà ta không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Giây tiếp theo, cậu dứt khoát nhấc bà ta lên rồi quăng thẳng ra khỏi xe bò.

Là quăng thật sự!

Phụ nhân bay giữa không trung, rơi thẳng xuống đám cỏ dại bên đường, lăn lộn hai vòng, cuối cùng chui tọt vào rãnh nước.

Trong rãnh, vì mấy hôm trước vừa mưa, bùn đất nhão nhoẹt, bà ta vừa rơi xuống, lập tức bầy côn trùng nhỏ giật mình bay tán loạn.

Xe bò vì cú quăng mà chao đảo mấy lượt, con bò kéo xe phía trước cũng bị dọa đến mức rống lên mấy tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!